NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 426

chiếu sáng cầu thang đã tắt, mà kiểm tra cầu thang từ dưới lên trên nhưng
không tìm thấy ai ở đó. Thế rồi tôi chợt nghĩ rất có thể người đàn ông nọ đã
lẻn vào phòng tôi; vậy nên sau khi châm nến nhờ lồng đèn của người gác
đêm và để ông ta đứng ngoài cửa, tôi đi vào kiểm tra kỹ lưỡng các căn
phòng, kể cả nơi vị khách đáng sợ của tôi đang ngủ. Tất cả đều im lặng, và
chắc chắn không còn ai khác trong mấy căn phòng này.

Tôi thấy lo lắng là có thể có một kẻ lẩn trốn trên cầu thang, không

đêm nào mà lại vào đúng đêm đó, vậy là tôi hỏi người gác đêm với hy vọng
tìm được một lời giải thích trấn an nào đó trong khi đưa cho ông ta một cốc
rượu nhỏ ngoài cửa, liệu ông ta có mở cửa cho quý ông nào ra ngoài ăn
chiều không? Có, người gác cổng nói; ba lần khác nhau trong buổi tối. Một
người sống tại Fountain Court, hai người kia sống ở hẻm Lane, và ông ta đã
tận mắt thấy tất cả họ đi về nhà. Còn nữa, người duy nhất còn lại đang sống
trong ngôi nhà có khu phòng của tôi đã về quê vài tuần, và chắc chắn ông
này không hề quay lại trong buổi tối, vì khi lên cầu thang chúng tôi đã thấy
cửa phòng ông ta bị niêm phong.

“Tối nay trời xấu quá, thưa ngài,” người gác đêm nói khi trả cốc lại

cho tôi, “nên có rất ít người đi qua cổng chỗ tôi. Ngoài ba quý ông tôi đã kể
tới, tôi không thể nhớ ra thêm ai khác kể từ lúc mười một giờ, khi một người
lạ mặt đến hỏi thăm ngài.”

“Bác tôi,” tôi lẩm nhẩm. “Phải rồi.”
“Ngài gặp ông ấy rồi chứ, thưa ngài?”

“Rồi. À tất nhiên, gặp rồi.”
“Cũng như người đi cùng ông ấy?”
“Người đi cùng ông ấy?” tôi nhắc lại.

“Tôi đoán người ấy đi cùng bác ngài,” người gác đêm đáp. “Ông ta

dừng lại khi bác ngài dừng lại hỏi thăm tôi, và người đó vào trong này khi
bác ngài vào trong này.”

“Người đó trông như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.