NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 427

Người gác đêm không để ý lắm; ông ta cho rằng đó là một người lao

động; theo những gì ông ta tin chắc nhất, người đó mặc bộ đồ nhem nhuốc
sẫm màu, đội cái mũ sẫm màu. Người gác đêm đã làm chuyện này sáng tỏ
hơn nhiều so với tôi, và một cách thật tự nhiên; vì ông không có lý do như
của tôi để cảm thấy quá nghiêm trọng về nó.

Khi đã tống tiễn được ông ta, tôi nghĩ nên làm vậy mà không dông

dài thêm những lời giải thích, tâm trí tôi cực kỳ căng thẳng vì hai hoàn cảnh
này cùng dồn tới đồng thời. Trong khi thật dễ có những lời giải thích an toàn
riêng rẽ - chẳng hạn, ai đó ra ngoài ăn tối hay ăn tối ở nhà không đi gần qua
chỗ cổng của người gác đêm rất có thể đã lạc vào chỗ cầu thang dẫn lên
phòng tôi và lăn ra ngủ tại đó - và vị khách không tên của tôi có thể đã dẫn
theo ai đó để chỉ đường cho ông ta - nhưng khi kết hợp lại với nhau, hai
chuyện này trở nên thật ám muội với một người vốn đã ở trong trạng thái
hoài nghi lo sợ thường trực vì những thay đổi trong vài giờ qua như tôi.

Tôi nhóm lò sưởi, ngọn lửa trong lò cháy bập bùng nhợt nhạt vào lúc

sáng sớm đó, rồi ngồi trước nó gà gật thiếp đi. Tôi dường như đã gà gật ngủ
suốt một đêm thì đồng hồ điểm chuông sáu giờ. Vì giữa tôi và ngày mới còn
cả một giờ rưỡi đồng hồ nữa, tôi lại thiếp đi gà gật; để rồi lúc thì bừng tỉnh
đầy lo âu với những cuộc chuyện trò dài dòng vô nghĩa bên tai; lúc lại tưởng
tiếng gió thổi vào qua ống khói lò sưởi là tiếng sét; rồi cuối cùng ngủ thiếp
đi thật sâu cho tới lúc bị ánh sáng ban ngày làm giật mình tỉnh giấc.

Trong suốt thời gian này, tôi chưa lúc nào được ngẫm nghĩ đến tình

thế của chính mình, mà cũng chưa hề làm thế. Tôi không có sức lực để lo
đến nó. Tôi cực kỳ chán nản đau khổ, nhưng theo một cách chung chung
không rõ ràng. Còn về việc hình thành bất cứ kế hoạch nào cho tương lai,
chẳng thà nghĩ cách tạo nên một con voi còn khả thi hơn. Lúc tôi mở cửa
chớp nhìn ra buổi sáng hoang dại ướt sũng, tất cả tuyền một màu xám chì;
lúc tôi bước đi từ phòng này sang phòng khác; lúc tôi lại ngồi xuống rùng
mình trước lò sưởi, chờ đợi bà thợ giặt xuất hiện; tôi nghĩ mình khốn khổ
biết bao, nhưng không biết vì sao, hay tôi đã vậy bao lâu rồi, hay vào ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.