NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 432

Một cảm giác buồn cười không kìm nổi khiến tôi bật cười cáu kỉnh

trong lúc trả lời, “Tôi đã bỏ qua rồi. Có Chúa chứng giám, đừng nhắc
chuyện đó nữa!”

“Được, nhưng hãy nghe này,” vị khách khăng khăng. “Chàng trai

thân mến, tôi không đi xa thế này để rồi thấp kém. Giờ hãy nói tiếp đi, chàng
trai. Cậu vừa nói…”

“Cần làm thế nào để bảo vệ ông khỏi mối nguy hiểm ông đang gặp

phải?”

“À, chàng trai, mối nguy hiểm cũng không quá lớn đâu. Nếu tôi

không bị tố cáo lần nữa, mối nguy hiểm cũng không lớn đến mức đáng kể.
Có Jaggers, rồi Wemmick, và cả cậu nữa. Còn ai nữa để đi tố cáo nhỉ?”

“Liệu có nguy cơ ai đó nhận ra ông ngoài đường không?” tôi hỏi.

“À,” vị khách đáp, “cũng không nhiều đâu. Mà tôi cũng không hề có

ý định thông báo về bản thân trên báo dưới cái tên A.M.

*

trở về từ Vịnh

Botany

*

; và nhiều năm đã trôi qua rồi, và ai được lợi gì từ chuyện này chứ?

Dù sao hãy nghe này, Pip. Nếu mối nguy hiểm có lớn hơn năm mươi lần thì
tôi cũng sẽ tới gặp cậu.”

Abel Magwitch.

Một vùng dùng để làm nơi lưu đày tù khổ sai tại Australia hồi thế kỷ 19.

“Vậy ông sẽ ở lại bao lâu?”

“Bao lâu ư?” vị khách nói, lấy chiếc tẩu đen trên miệng xuống, há

hốc nhìn tôi chằm chằm. “Tôi sẽ không quay lại nữa. Tôi trở về hẳn.”

“Ông định sống ở đâu?” tôi hỏi. “Cần phải làm gì cho ông đây? Liệu

ở đâu ông sẽ được an toàn?”

“Chàng trai thân mến,” vị khách đáp, “có những bộ tóc giả để hóa

trang chỉ cần bỏ tiền ra mua, và còn có cả thuốc nhuộm tóc, kính và đồ đen -
quần ống túm. Những người khác từng làm chuyện này an toàn trước đây
rồi, và điều gì người khác từng làm, sẽ có người làm lại. Còn về chuyện
sống ở đâu và như thế nào, chàng trai, hãy cho tôi biết ý kiến của cậu về việc
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.