NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 442

Herbert nói, “Tất nhiên,” nhưng trông có vẻ không thấy chút an ủi cụ

thể nào ở đây, và vẫn tiếp tục bối rối lo sợ. Chúng tôi bồn chồn chờ đến thời
điểm vị khách sẽ tới chỗ ở của ông ta và để hai chúng tôi lại với nhau,
nhưng rõ ràng ông ta ghen tị với việc để hai chúng tôi lại với nhau, và ngồi
chơi muộn. Đến nửa đêm tôi mới đưa ông ta tới phố Essex, tận mắt chứng
kiến ông ta an toàn đi vào khung cửa tối om của phòng mình. Khi cánh cửa
đóng lại sau lưng ông ta, tôi cảm nhận thấy khoảnh khắc nhẹ nhõm đầu tiên
từng biết đến kể từ buổi tối ông ta xuất hiện.

Chưa bao giờ hoàn toàn rũ bỏ được ký ức bất an về người đàn ông

trên cầu thang, tôi luôn nhìn quanh mỗi khi đưa vị khách ra ngoài sau lúc
trời tối và khi đưa ông quay vào; và lúc này tôi cũng đang quan sát xung
quanh. Cho dù khó tránh khỏi cảm giác nghi ngờ bị theo dõi trong một thành
phố lớn khi tâm trí ý thức được mối nguy hiểm về chuyện đó, tôi cũng
không thể thuyết phục được mình là có ai đó trong số những người trong
tầm mắt bận tâm đến động tĩnh của tôi. Vài người ít ỏi đi ngang qua tiếp tục
đi theo những con đường khác nhau của họ, và đường phố vắng tanh không
một bóng người khi tôi quay trở về Temple. Không có ai ra khỏi cổng cùng
chúng tôi, cũng không ai vào cổng cùng tôi. Khi đi ngang qua bên đài phun
nước, tôi thấy ô sáng đèn đằng sau phòng ông ta trông có vẻ sáng sủa, yên
tĩnh, và khi tôi đứng lại vài khoảnh khắc bên ngưỡng cửa ngôi nhà nơi tôi
sống trước khi lên cầu thang, Garden Court vẫn tĩnh lặng im lìm hệt như
chiếc cầu thang khi tôi leo lên.

Herbert dang rộng vòng tay chào đón tôi, và trước đây tôi chưa bao

giờ cảm thấy may mắn đến thế vì có một người bạn. Sau khi cậu đã nói vài
lời thông cảm và động viên, chúng tôi ngồi xuống ngẫm nghĩ về câu hỏi,
Cần phải làm gì?

Cái ghế Provis ngồi vẫn ở yên chỗ cũ - vì ông ta có chút tính cách

trại lính khi cứ bám lấy một chỗ với vẻ bồn chồn, rồi làm một vòng quan sát
với đủ cái tẩu, thuốc lá đen, con dao gập và bộ bài của ông ta, và cả những
thứ khác, như thể tất cả đều được để xuống cho ông trên một cái khay - tôi
vừa nói cái ghế ông ngồi vẫn ở nguyên vị trí cũ của nó, Herbert đã vô tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.