NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 447

của ông như nơi ở tạm thời, và khuyên tôi lập tức tìm lấy một “ngôi nhà hợp
thời trang” ở gần công viên Hyde, tại đó ông ta có thể có “một chỗ ngả
lưng”. Khi ông ta đã dùng xong bữa và chùi con dao lên chân, tôi nói với
ông ta, không một lời rào đón:

“Tối qua, sau khi ông về, tôi đã kể với bạn tôi về cuộc vật lộn mà

những người lính phát hiện thấy ông can dự vào ngoài đầm lầy khi chúng tôi
tới nơi. Ông còn nhớ chứ?”

“Nhớ!” ông ta đáp. “Tôi nghĩ vậy!”
“Chúng tôi muốn biết một chút về người đàn ông đó - và về ông.

Thật lạ khi không biết gì hơn về cả hai, nhất là về ông, ngoài những gì tôi có
thể kể tối qua. Chẳng phải bây giờ cũng là thời điểm tốt như bất cứ lúc nào
khác để chúng tôi biết nhiều hơn sao?”

“Được!” vị khách nói, sau khi ngẫm nghĩ. “Cậu đã thề rồi, cậu biết

chứ, bạn của Pip?”

“Chắc chắn rồi,” Herbert đáp.
“Còn về bất cứ điều gì tôi nói, cậu biết đấy,” ông ta khăng khăng

nhấn mạnh. “Lời thề áp dụng cho tất cả.”

“Tôi hiểu là thế.”

“Vậy hãy nghe đây! Tất cả những gì tôi làm đều đã làm xong và đã

trả giá,” ông ta lại nhấn mạnh lần nữa.

“Đúng thế.”
Vị khách lấy cái tẩu đen của ông ta ra, chuẩn bị nhồi Đầu Người Da

Đen vào, thế rồi khi nhìn vào nhúm thuốc lá trên tay, dường như ông ta đang
nghĩ nó có thể làm rối mạch thuật chuyện của mình. Ông ta cho thuốc lá trở
lại vào trong túi, móc tẩu lên một lỗ khuyết áo khác, xòe một bàn tay áp lên
mỗi bên đầu gối, rồi sau khi im lặng hướng ánh mắt căm giận vào ngọn lửa
một lát, quay lại nhìn chúng tôi và kể những điều sau đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.