NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 46

lấy cớ là để thưởng thức bánh nhân thịt lợn và bầu bạn cùng các quý bà;
nhưng ông Wopsle thì nói sẽ đi nếu Joe cũng đi. Joe nói anh đồng ý, và
muốn đưa tôi đi cùng, nếu bà Joe bằng lòng. Tôi dám chắc hai chúng tôi sẽ
chẳng đời nào được phép đi nếu không phải bà Joe rất tò mò muốn biết tất
cả về cuộc truy lùng cũng như chuyện nó kết thúc ra sao. Và vì sự thể là vậy,
chị tôi chỉ ra điều kiện, “Nếu anh đưa thằng bé về với cái đầu bị súng hỏa
mai bắn vỡ toét ra, đừng có trông mong tôi gắn nó lại như cũ đấy.”

Ông trung sĩ lịch sự chào từ biệt các quý bà, rồi chia tay ông

Pumblechook như một người cùng chí hướng thân thiết; cho dù tôi dám ngờ
không biết vào lúc tỉnh táo ông trung sĩ có nhạy cảm đến vậy với các phẩm
chất của quý ông này như khi đã qua một chầu rượu hay không. Đám lính
của ông ta lấy súng hỏa mai rồi tập hợp thành đội ngũ. Ông Wopsle, Joe và
tôi được yêu cầu nghiêm ngặt phải luôn đi đằng sau và không nói lời nào
nữa sau khi chúng tôi tới chỗ đầm lầy. Khi tất cả chúng tôi đã ra ngoài trời
rét căm căm và đều chân dấn bước tới đích, tôi thì thầm đầy phản trắc với
Joe, “Joe, em hy vọng chúng ta không tìm ra bọn họ.” Và Joe thì thầm với
tôi, “Anh chịu mất một shilling nếu bọn họ đã chạy trốn, Pip.”

Không có kẻ nào trong làng lang thang đi theo chúng tôi, vì thời tiết

rất lạnh và đầy đe dọa, quang cảnh ảm đạm, đường khó đi, trơn trượt, màn
đêm sắp buông xuống, và mọi người đều có lò sưởi ấm áp trong nhà và đều
đang mừng lễ ngày hôm đó. Vài khuôn mặt hối hả tìm đến những khung cửa
sổ sáng rực nhìn theo chúng tôi, nhưng không ai ra ngoài. Chúng tôi đi qua
chỗ bàn tay chỉ đường, và đi tiếp thẳng tới chỗ nghĩa địa nhà thờ. Tại đó,
chúng tôi dừng lại vài phút khi ông trung sĩ giơ tay ra hiệu, trong lúc hai ba
người trong toán lính của ông ta tản ra lục soát giữa các ngôi mộ và kiểm tra
cả cổng nhà thờ. Mấy người lính quay trở ra không tìm thấy gì, sau đó chúng
tôi tiếp tục tiến tới đầm lầy mông quạnh qua cổng bên hông nghĩa địa nhà
thờ. Một cơn mưa nặng hạt lạnh cắt da rào rào quất xuống chúng tôi theo làn
gió đông, nên Joe cõng tôi lên lưng anh.

Lúc này, khi chúng tôi đã đi ra vùng đồng lầy hoang vu u ám nơi

những người còn lại không ngờ tôi từng có mặt trước đó chừng tám chín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.