NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 469

“Còn gì nữa?”
“Estella,” tôi nói, lúc này quay sang cô, và cố kiểm soát giọng nói

đang run rẩy của mình, “em biết anh yêu em. Em biết anh đã yêu em từ lâu
và rất sâu sắc.”

Cô ngước mắt nhìn lên mặt tôi khi được nhắc đến như vậy, các ngón

tay cô vẫn làm việc, và cô nhìn tôi với khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi
thấy cô Havisham đưa mắt từ tôi sang Estella, rồi từ cô trở lại tôi.

“Đáng ra anh phải nói những lời vừa rồi sớm hơn, nếu không vì hiểu

lầm lâu nay. Nó khiến anh hy vọng cô Havisham có ý dành chúng ta cho
nhau. Trong khi anh nghĩ em sẽ không thể làm gì trước tình thế đó, anh kìm
mình để không nói ra. Nhưng giờ anh nhất định phải nói.”

Vẫn giữ vẻ ngoài dửng dưng, các ngón tay tiếp tục đan, Estella lắc

đầu.

“Anh biết,” tôi nói để đáp lại cử chỉ đó, “anh biết. Anh không có

chút hy vọng nào đến một ngày được gọi em là của anh, Estella. Anh không
biết chẳng bao lâu nữa mình sẽ ra sao, anh sẽ nghèo khổ đến mức nào, hay
sẽ đi đâu. Dẫu vậy, anh vẫn yêu em. Anh đã yêu em từ lần đầu tiên thấy em
trong ngôi nhà này.”

Nhìn tôi hoàn toàn dửng dưng với các ngón tay vẫn luôn bận rộn, cô

lại lắc đầu.

“Về phần cô Havisham, thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến ghê rợn, khi lợi

dụng sự nhạy cảm của một cậu bé khốn khổ và hành hạ anh trong suốt
những năm qua với một hy vọng hão huyền và một cuộc theo đuổi vô ích,
nếu bà ấy chịu xem xét lại mức độ nghiêm trọng của những gì đã làm.
Nhưng anh nghĩ bà ấy chẳng xem xét làm gì đâu. Anh nghĩ, trong lúc phải
chịu đựng nỗi khổ ải của bản thân, bà ấy đã quên mất nỗi đau khổ của anh,
Estella.”

Tôi thấy cô Havisham đưa bàn tay áp lên trái tim và để nguyên đó

trong lúc bà ngồi nhìn hết Estella lại đến tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.