NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 480

không tùy theo ông nghĩ làm thế nào là đúng, và tôi tin chắc lựa chọn của
ông là đúng đắn. Vị chủ nhà dừng ăn sáng, khoanh tay lại, mân mê hai ống
tay áo sơ mi (quan điểm về sự thoải mái trong nhà của ông là ngồi xuống mà
không cần mặc áo khoác), ông gật đầu một lần ra hiệu cho tôi đặt câu hỏi.

“Ông có từng nghe nói tới một người có tính cách xấu xa, tên thật là

Compeyson không?”

Vị chủ nhà trả lời bằng một cái gật đầu nữa.
“Người này còn sống?”
Thêm một cái gật đầu.

“Có phải ông ta ở London không?”
Wemmick dành cho tôi một cái gật đầu nữa, ép chặt cái thùng thư lại

một cách thái quá, dành cho tôi cái gật đầu cuối cùng, rồi tiếp tục dùng bữa
sáng.

“Bây giờ,” Wemmick nói, “khi việc đặt câu hỏi đã xong,” ông nhấn

mạnh và nhắc lại mấy lời này để chỉ dẫn cho tôi, “tôi đi tới những gì đã làm,
sau khi nghe được những gì đã nghe. Tôi tới Garden Court tìm cậu; không
tìm được cậu, tôi tới Hãng Clarriker để tìm Herbert.”

“Và ông tìm thấy cậu ấy?” tôi hỏi, cực kỳ lo lắng.
“Và tôi tìm thấy cậu ấy. Không nhắc tới bất cứ cái tên hay đi vào bất

cứ chi tiết nào, tôi nói để cậu ấy hiểu nếu cậu ấy biết có ai đó - Tom, Jack
hay Richard - đang sống tại chỗ ở của các cậu hay gần đó, tốt hơn cậu ấy
nên đưa vị Tom, Jack hay Richard kia đi ngay trong khi cậu đang không có
nhà.”

“Chắc cậu ấy rất bối rối về điều cần phải làm?”

“Cậu ấy rất bối rối về chuyện cần làm gì; hơn thế nữa, vì tôi đã cho

cậu ấy biết quan điểm của tôi là sẽ không an toàn nếu lúc này tìm cách đưa
Tom, Jack hay Richard đi quá xa. Cậu Pip, tôi sẽ nói cho cậu biết một
chuyện. Trong hoàn cảnh hiện tại, không có nơi nào là một thành phố lớn
khi cậu đã ở trong nó. Đừng lộ diện quá sớm. Hãy nằm yên. Đợi cho mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.