NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 49

Nước bắn tung tóe, bùn văng lên tứ phía, những lời chửi rủa vang lên

không ngớt, những cú đòn tung ra khi vài người lính nữa lao xuống mương
giúp ông trung sĩ và lần lượt lôi gã tù tôi quen rồi gã còn lại lên. Cả hai đều
máu me be bét, thở hổn hển, chửi rủa chống cự quyết liệt; nhưng tất nhiên
tôi lập tức nhận ra cả hai.

“Ông nhớ cho!” người tù tôi quen lên tiếng, dùng tay áo tả tơi chùi

máu trên mặt và vẫy tay rũ những sợi tóc bị giật đứt khỏi ngón tay: “Tôi đã
tóm hắn! Tôi giao hắn cho ông! Hãy nhớ điều đó!”

“Chẳng có gì nhiều để chú ý cả,” ông trung sĩ nói, “chừng đó cũng

chẳng giúp gì mày được mấy đâu, anh bạn, vì mày cũng cùng một giuộc như
nó. Còng chúng lại!”

“Tôi không trông mong điều đó sẽ có ích gì cho mình. Tôi không

mong nó đem đến gì tốt lành cho tôi hơn nó đã làm lúc này,” người tù vừa
nói vừa cười khoan khoái. “Tôi đã tóm được hắn. Hắn biết điều đó. Vậy là
đủ với tôi rồi.”

Gã tù còn lại tái nhợt, và bên cạnh vết bầm cũ ở bên trái khuôn mặt,

dường như khắp người hắn dày kín những vết bầm tím, xây xát. Hắn chẳng
còn hơi sức để mở miệng cho tới khi cả hai kẻ đào tẩu đã bị còng riêng ra,
thậm chí còn phải dựa vào một người lính để khỏi ngã.

“Xin ông nhớ cho, ông lính… hắn ta đã cố giết tôi” là những lời đầu

tiên hắn nói.

“Cố giết hắn ư?” người tù tôi quen khinh bỉ nói. “Cố, mà lại không

làm thế sao? Tôi đã tóm hắn, và nộp lại hắn; đó là những gì tôi làm. Tôi
không chỉ ngăn không cho hắn trốn khỏi đầm lầy, tôi còn lôi hắn tới đây - lôi
hắn tới tận đây. Tên đê tiện này, nếu các vị muốn biết, hắn là một quý ông
đấy. Và bây giờ tàu nhốt tù đã có lại quý ông của nó, nhờ tôi. Giết hắn ư?
Tôi có đáng phải giết hắn không khi tôi có thể làm điều còn tệ hại hơn và lôi
hắn trở lại!”

Gã tù kia vẫn hổn hển, “Hắn ta cố… hắn ta đã… cố… giết tôi.

Hãy… hãy làm chứng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.