NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 499

Có điều gì đó rất đáng chú ý trong đôi mắt ngày càng trừng lên của

ông Wopsle, và ông ta dường như đang ngẫm nghĩ nhiều thứ trong đầu và
trở nên rối bời vì chúng đến nỗi tôi chẳng thể luận ra ý nghĩa của ánh mắt
này. Tôi ngồi nghĩ về nó rất lâu sau khi ông ta đã bay lên chín tầng mây
trong một cái vỏ đồng hồ to tướng, và vẫn không thể luận ra nổi. Tôi vẫn
tiếp tục nghĩ về nó khi rời nhà hát một giờ sau đó, và bắt gặp ông ta đợi tôi
gần cửa.

“Ông khỏe chứ?” tôi lên tiếng, bắt tay người đồng hương khi chúng

tôi cùng nhau quay xuống phố. “Tôi thấy ông nhận ra tôi.”

“Nhận ra cậu ư, cậu Pip!” ông ta đáp. “Phải rồi, tất nhiên tôi nhận ra

cậu. Nhưng còn ai ở đó nữa vậy?”

“Ai nữa cơ?”
“Đó là chuyện lạ lùng nhất có thể nghĩ đến,” ông Wopsle nói, lại

chìm đắm vào cái nhìn thất thần của mình, “thế nhưng tôi dám thề đó là
hắn.”

Giật mình, tôi liền đề nghị ông Wopsle giải thích điều ông muốn nói.
“Liệu tôi có thể nhận ra được hắn hay không nếu không nhờ cậu có

mặt ở đó,” ông Wopsle nói, tiếp tục chìm trong vẻ thẫn thờ, “tôi không dám
chắc; nhưng tôi nghĩ là có.”

Tôi bất giác đưa mắt nhìn quanh như vẫn quen làm khi về nhà; vì

mấy lời bí hiểm đó khiến tôi ớn lạnh.

“Ồ! Không thể thấy hắn đâu,” ông Wopsle nói. “Hắn đã ra ngoài

trước khi tôi diễn xong. Tôi thấy hắn bỏ đi.”

Vốn sẵn lý do để đa nghi, tôi thậm chí ngờ vực cả vị diễn viên hạng

bét này. Tôi nghi ngờ một vụ dàn cảnh để bẫy tôi phải thừa nhận điều gì đó.
Vì thế, tôi liếc mắt nhìn ông ta trong lúc hai chúng tôi cùng bước đi, song
không nói gì.

“Tôi có một ý tưởng thật lố bịch là hắn nhất định phải đi cùng cậu,

cậu Pip, cho tới khi tôi thấy cậu có vẻ không hề biết hắn có mặt ở đó, ngồi
sau lưng cậu như một bóng ma.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.