NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 503

Chương 48

Cuộc gặp thứ hai trong hai cuộc gặp được nhắc đến trong chương

trước xảy ra chừng một tuần sau cuộc gặp thứ nhất. Tôi lại để chiếc thuyền
của mình ở bến tàu bên dưới cầu London; thời điểm sớm hơn một giờ vào
buổi chiều, và do không quyết định được nên dùng bữa ở đâu, tôi đã lang
thang lên tận Cheapside, và đang tản bộ dọc theo con phố, chắc chắn là nhân
vật vô công rồi nghề nhất tại chốn bận rộn này, thì một bàn tay to bản của ai
đó vừa bắt kịp đặt lên vai tôi. Đó là bàn tay của ông Jaggers, và ông này di
chuyển nó xuống theo cánh tay tôi.

“Pip, vì chúng ta đang đi cùng hướng, anh và tôi có thể đi cùng nhau.

Anh đang đi đâu vậy?”

“Tới Temple, tôi nghĩ vậy,” tôi đáp.
“Anh không biết mình đi đâu sao?” ông Jaggers hỏi.
“À,” tôi đáp, lấy làm vui có một lần chiếm thế thượng phong trong

đối đáp với ông luật sư, “tôi không biết, vì tôi vẫn chưa quyết định xong.”

“Anh đang đi ăn phải không?” ông Jaggers hỏi. “Tôi đoán cậu cũng

không ngại thừa nhận thế, phải không?”

“Không,” tôi đáp, “tôi không ngại phải thừa nhận điều đó.”
“Và vẫn chưa có hẹn?”

“Tôi cũng không ngại phải thừa nhận là tôi chưa có hẹn.”
“Nếu vậy,” ông Jaggers nói, “hãy tới dùng bữa với tôi.”
Tôi đang định thoái thác thì ông nói thêm, “Wemmick sẽ tới”. Vậy là

tôi đổi lời thoái thác thành nhận lời - vài từ đầu tiên tôi mới kịp nói ra có thể
phục vụ tốt cho cả hai mục đích - và chúng tôi cùng đi dọc theo Cheapside
và rẽ sang Little Britain trong khi ánh sáng được thắp lên lung linh trong các
khung cửa sổ cửa hàng, và những người thắp đèn đường, hầu như chẳng tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.