NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 512

Chương 49

Cho lá thư của cô Havisham vào túi để nó có thể biện hộ cho việc tôi

sớm xuất hiện trở lại ở Satis, trong trường hợp tính khí hay thay đổi khiến bà
chủ nhà tỏ ra ngạc nhiên khi tôi xuất hiện, tôi lại quay về thị trấn bằng xe
trạm ngay hôm sau. Nhưng tôi xuống xe ở nhà trạm nằm giữa chặng đường,
ăn sáng tại đó rồi đi bộ quãng đường còn lại; vì tôi muốn lặng lẽ vào thị trấn
theo những con đường vắng vẻ, rồi rời khỏi đó theo cách tương tự.

Ngày đã gần tàn khi tôi đi ngang qua những con đường nhỏ vắng

lặng đằng sau phố High. Những đống đổ nát ở nơi từng có thời là khu nhà ăn
và vườn của các tu sĩ ngày trước, và những bức tường vững chãi còn lại giờ
đây trở thành một phần của các nhà kho và chuồng ngựa khiêm tốn cũng
lặng lẽ gần như các vị tu sĩ dưới mồ của họ. Tiếng chuông chùm của nhà thờ
lớn ngân lên thành một âm thanh vừa buồn bã vừa xa cách hơn bất cứ lúc
nào trước đây, trong lúc tôi hối hả dấn bước để tránh bị để ý; cũng như thế,
tiếng cây đàn ống cũ vọng tới tai tôi nghe như tiếng nhạc tang; và những con
quạ, trong khi bay lượn quanh tòa tháp xám xịt và đậu xuống đung đưa trên
những thân cây trơ trụi của khu vườn tu viện, dường như đang nói với tôi
nơi này đã thay đổi, và Estella đã rời đi mãi mãi.

Một phụ nữ lớn tuổi, người tôi từng biết qua là người hầu sống trong

ngôi nhà phụ nằm phía bên kia sân sau, đi ra mở cổng. Cây nến đã thắp sáng
được để trong lối đi tối tăm phía trong nhà, hệt như ngày trước, và tôi cầm
lấy nó leo lên cầu thang một mình. Cô Havisham không có trong phòng
riêng của bà, mà đang ở trong căn phòng lớn hơn ở bên đối diện đầu cầu
thang. Nhìn qua cửa vào sau khi đã gõ cửa vô ích, tôi thấy bà đang ngồi
cạnh lò sưởi trên một chiếc ghế rách tướp, sát bên ngọn lửa lom đom trên
đám tro tàn, chăm chú ngắm nhìn nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.