NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 513

Làm như thường lệ, tôi bước vào, đứng tựa vào cái lò sưởi cũ, ở chỗ

bà có thể nhìn thấy tôi khi ngước mắt lên. Từ con người bà toát lên vẻ cô
đơn tột độ, khiến tôi cũng phải thấy mủi lòng cho dù bà đã cố ý gây ra cho
tôi một vết thương sâu hơn những gì tôi có thể buộc tội bà. Trong lúc tôi
đứng đó thương hại bà chủ nhà, đồng thời nghĩ về chuyện theo thời gian tôi
cũng đã trở thành một phần trong vận hội suy tàn của ngôi nhà này, bà nhìn
thấy tôi. Bà nhìn chăm chăm, và khẽ nói, “Có phải là thực không?”

“Là tôi, Pip đây. Ông Jaggers vừa chuyển thư của bà cho tôi hôm

qua, và tôi đã tới ngay.”

“Cảm ơn cậu. Cảm ơn.”
Trong lúc bê một cái ghế rách tướp khác tới bên lò sưởi và ngồi

xuống, tôi nhận thấy một biểu cảm mới mẻ trên khuôn mặt bà chủ nhà, như
thể bà sợ tôi.

“Ta muốn,” bà nói, “nói tiếp về chuyện cậu đã nhắc đến với ta lần

trước khi cậu tới đây, và cho cậu thấy ta không phải hoàn toàn là đá. Nhưng
có lẽ hiện tại cậu chẳng bao giờ tin nổi có chút nhân tính nào trong trái tim
ta, phải vậy không?”

Khi tôi nói vài lời an ủi, bà chìa bàn tay phải run run ra, như thể định

chạm vào tôi; nhưng bà đã rút lại ý định đó trước khi tôi kịp hiểu ra cử chỉ
của bà hay biết nên đón nhận nó thế nào.

“Cậu từng nói, thay mặt bạn cậu, là cậu có thể cho ta biết cách để

làm điều gì đó có ích và tử tế. Một điều cậu rất muốn được thực hiện, đúng
vậy không?”

“Một điều tôi rất muốn được thực hiện.”

“Là gì vậy?”
Tôi bắt đầu giải thích với bà câu chuyện bí mật về việc giúp Herbert

trở thành thành viên quản trị. Tôi chưa đi xa được mấy với câu chuyện này
thì từ ánh mắt của bà tôi có thể thấy bà đang suy nghĩ theo một cách mơ hồ
rời rạc về tôi chứ không phải những gì tôi nói. Có vẻ là như vậy; vì khi tôi
ngừng lời, phải một lúc rồi bà mới tỏ vẻ đã nhận ra điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.