NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 515

Một lát sau, bà chủ nhà ngẩng đầu lên, và lại nhìn vào ngọn lửa.
“Cậu thật cao thượng khi nói với ta cậu có những nguyên nhân khác

để phiền muộn. Có đúng thế không?”

“Hoàn toàn đúng.”
“Ta chỉ có thể giúp đỡ cậu bằng cách giúp bạn cậu thôi sao? Hãy coi

chuyện đó như đã xong xuôi, chẳng lẽ không còn điều gì ta có thể làm cho
chính cậu ư?”

“Không gì hết. Tôi cảm ơn bà vì đã hỏi điều đó. Tôi còn cảm ơn bà

hơn vì cái cách bà đưa ra câu hỏi đó. Nhưng không có gì hết.”

Cô Havisham lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng

hoang tàn tìm thứ gì đó để viết. Trong phòng không có thứ cần tìm, bà liền
lấy trong túi ra một tập những tấm thẻ ghi chép bằng ngà voi thếp vàng đã
bạc màu, và dùng cây bút chì đựng trong một cái hộp thếp vàng cũng đã bạc
màu đeo trên cổ bà để viết.

“Cậu vẫn giữ quan hệ thân thiết với ông Jaggers chứ?”
“Cũng khá thân. Hôm qua tôi vừa dùng bữa với ông ấy.”

“Đây là yêu cầu ông ấy đưa cho cậu món tiền đó, để cậu tùy ý sử

dụng cho bạn cậu mà không có trách nhiệm phải hoàn lại. Ta không giữ tiền
ở đây; nhưng nếu cậu muốn ông Jaggers không biết gì về chuyện này, ta sẽ
gửi tiền cho cậu.”

“Cảm ơn bà, cô Havisham; tôi không hề có gì phản đối việc nhận

tiền từ ông ấy.”

Bà đọc cho tôi nghe những gì bà đã viết; tất cả được viết trực tiếp và

rõ ràng, hiển nhiên nhằm tránh cho tôi bất cứ nghi ngờ nào về chuyện thủ lợi
thông qua việc nhận tiền. Tôi nhận tập thẻ ghi chép từ tay bà, và bàn tay đó
lại run rẩy, và còn run rẩy hơn nữa khi bà tháo sợi dây chuyền dùng để gắn
hộp đựng bút chì và đặt nó lên bàn tay tôi. Bà làm tất cả chuyện này trong
khi không hề nhìn tôi.

“Tên ta được ghi trên tờ đầu tiên. Nếu có lúc nào đó cậu có thể ghi

dưới tên ta, ‘Tôi tha thứ cho bà ấy’, cho dù rất lâu sau khi trái tim đã tan vỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.