NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 518

kèm theo một lời cảnh báo và viện đến những bài học ta gặp phải, ta đã đánh
cắp mất trái tim của nó, và thay bằng băng giá.”

“Đáng lẽ,” tôi không đừng được bèn lên tiếng, “tốt hơn nên để lại

cho cô ấy một trái tim tự nhiên, cho dù có bị tổn thương hay tan nát đi chăng
nữa.”

Nghe tới đây, cô Havisham ngẩn ngơ nhìn tôi một hồi, rồi lại nấc lên,

Ta đã làm gì!

“Nếu cậu biết toàn bộ câu chuyện của ta,” bà nài nỉ, “chắc cậu sẽ có

chút đồng cảm với ta và hiểu ta hơn.”

“Cô Havisham,” tôi trả lời, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, “tôi

tin tôi có thể nói là tôi có biết câu chuyện của bà, và đã biết nó từ lần đầu
tiên tôi rời khỏi nơi này. Nó đã khiến tôi thương cảm sâu sắc, và tôi hy vọng
mình hiểu được nó cũng như ảnh hưởng nó gây ra. Liệu những gì đã diễn ra
giữa chúng ta có cho tôi bất cứ lý do nào để hỏi bà một câu liên quan tới
Estella không? Không phải về hoàn cảnh hiện tại của cô ấy, mà khi cô ấy lần
đầu tiên tới đây?”

Bà đang ngồi dưới sàn, với hai cánh tay đặt lên chiếc ghế rách tướp,

đầu tựa vào chúng. Bà chăm chú nhìn thẳng vào tôi khi tôi nói ra những lời
vừa rồi, và đáp, “Cậu cứ nói.”

“Estella là con của ai vậy?”
Bà lắc đầu.

“Bà không biết sao?”
Cô Havisham lại lắc đầu.
“Nhưng ông Jaggers đã đưa cô ấy đến đây, hay cử người đưa đến?”

“Ông ấy đưa nó đến đây.”
“Bà có thể cho tôi biết chuyện ấy xảy ra thế nào không?”
Bà trả lời bằng giọng thì thầm khe khẽ, thận trọng: “Ta đã giam mình

trong những căn phòng này một thời gian dài (ta không rõ là lâu đến mức
nào nữa; cậu cũng biết đồng hồ trong này chỉ thời gian thế nào rồi) khi ta nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.