NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 522

nằm đó với một tấm ga trắng phủ hờ lên trên, dáng vẻ hồn ma của một thứ
đã từng tồn tại và đã thay đổi vẫn lưu lại trên bà.

Hỏi chuyện đám người hầu, tôi được biết Estella đang ở Paris, và tôi

nhận được lời hứa từ ông bác sĩ là ông này sẽ viết thư cho cô ngay vào
chuyến xe bưu vụ tiếp theo. Tôi nhận lấy phần thông báo cho gia đình cô
Havisham; tôi dự định chỉ báo cho ông Matthew Pocket và để ông toàn
quyền làm như ý mình về phần thông báo cho những người còn lại. Tôi làm
việc này vào hôm sau thông qua Herbert ngay khi tôi trở vào thị trấn.

Tối hôm ấy, có một lúc bà nói một cách tỉnh táo về những gì đã xảy

ra, cho dù với vẻ cuồng loạn khủng khiếp. Đến gần nửa đêm, lời nói của bà
bắt đầu trở nên lộn xộn; sau đó, nó dần dà chỉ còn là vô số lần bà nói với
giọng nghiêm trang khe khẽ, “Ta đã làm gì!” Và rồi, “Khi con bé mới đến, ta
chỉ định bụng sẽ cứu nó thoát nỗi khổ như của ta.” Rồi sau đó, “Hãy cầm lấy
cái bút chì và viết dưới tên ta, ‘Tôi tha thứ cho bà ấy!’ ” Bà không bao giờ
thay đổi thứ tự của ba câu kể trên, nhưng đôi khi bỏ mất một chữ ở câu này
hay câu kia; không bao giờ thay vào bằng một chữ khác, mà luôn để một
khoảng trống trước khi chuyển sang chữ tiếp theo.

Vì tôi không giúp được gì tại đây, đồng thời do ở gần nhà hơn, lại có

lý do cấp thiết để lo lắng và e sợ, đến mức cả cơn mê sảng của bà cũng
không thể xua được chúng ra khỏi tâm trí, tôi quyết định trong đêm là sẽ trở
về bằng chuyến xe trạm lúc sáng sớm, đi bộ chừng một dặm, rồi được xe
đón lên ở bên ngoài thị trấn. Vì thế, vào lúc khoảng sáu giờ sáng, tôi cúi
xuống cô Havisham và áp môi lên môi bà, trong khi chúng vẫn mấp máy,
không hề ngừng lại khi được chạm vào, “Hãy cầm lấy cái bút chì và viết
dưới tên ta, Tôi tha thứ cho bà ấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.