NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 524

phục lại khả năng sử dụng đôi bàn tay là chuyện của nhiều giờ chứ không
phải nhiều tuần.

Câu hỏi đầu tiên của tôi khi gặp Herbert tất nhiên là liệu mọi thứ ở

dưới hạ lưu con sông có ổn cả không? Vì cậu trả lời xác nhận với sự tin
tưởng tuyệt đối và thái độ vui vẻ, chúng tôi không trở lại chủ đề đó nữa cho
tới khi ngày gần tàn. Song đến lúc đó, trong khi Herbert thay băng, nhờ vào
ánh lửa trong lò sưởi nhiều hơn vào ánh sáng bên ngoài, cậu tự nhiên trở lại
chủ đề đó.

“Tớ đã ngồi với Provis tối qua, Handel, suốt hai giờ liền.”
“Thế Clara đâu?”
“Cô gái đáng yêu!” Herbert nói. “Cô ấy cứ liên tục phải đi lên đi

xuống chỗ Cộc Cằn Ác Nghiệt suốt cả đêm. Cô ấy cứ vừa đi khỏi là ông bố
lại nện thình thình xuống sàn. Tuy thế, tớ dám ngờ ông ấy không kéo dài
được lâu nữa. Với rum và hạt tiêu - rồi hạt tiêu và rum - tớ cho rằng những
màn nện thình thình xuống sàn của ông ấy hẳn sắp kết thúc rồi.”

“Và sau đó cậu và cô ấy sẽ kết hôn chứ, Herbert?”
“Làm sao tớ có thể chăm lo cho cô ấy theo cách khác được? Đặt

cánh tay cậu lên lưng tựa trường kỷ, anh bạn thân mến, và tớ sẽ ngồi xuống
đây, tháo băng ra từ từ đến mức cậu sẽ không biết việc đó diễn ra khi nào.
Tớ đang nói về Provis. Handel, cậu có biết ông ấy đã tiến bộ không?”

“Tớ có nói với cậu tớ nghĩ ông ấy đã mềm tính hơn lần cuối cùng tớ

gặp ông ấy.”

“Đúng thế. Và đúng là ông ấy đã mềm tính lại. Tối qua ông ấy rất

hay chuyện, và kể cho tớ nghe nhiều hơn về cuộc đời ông ấy. Chắc cậu cũng
nhớ chuyện ông ấy hé lộ ở đây về một phụ nữ đã khiến ông ấy gặp nhiều rắc
rối. Tớ có làm cậu đau không?”

Tôi đã giật thót mình, nhưng không phải vì việc tháo băng của cậu.

Chính những lời cậu nói đã khiến tôi giật mình.

“Tớ đã quên khuấy chuyện đó, Herbert, nhưng giờ thì cậu nhắc tớ

mới nhớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.