NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 523

Chương 50

Hai bàn tay tôi đã được thay băng hai hay ba lần trong đêm, rồi một

lần nữa vào buổi sáng. Cánh tay trái của tôi bị bỏng khá nặng tới tận khuỷu,
và bỏng nhẹ hơn thế tới tận vai; vết bỏng rất đau, nhưng ngọn lửa đã đi theo
hướng đó, và tôi cảm thấy may mắn là sự tình đã không xấu hơn. Bàn tay
phải của tôi không bị bỏng nặng lắm, và tôi vẫn cử động được các ngón tay.
Nó cũng được băng bó, tất nhiên rồi, nhưng cảm giác vẫn ít bất tiện hơn
nhiều so với bàn tay và cánh tay trái; tôi đeo cánh tay và bàn tay bên này
bằng một cái băng đeo; và tôi chỉ có thể mặc áo khoác như một tấm áo
choàng, mang hờ trên vai và buộc chắc ở cổ. Tóc tôi cũng đã bị lửa táp phải,
nhưng đầu và khuôn mặt thì không.

Khi Herbert đã tới Hammersmith gặp bố xong, cậu quay trở lại với

tôi ở chỗ mấy căn phòng của chúng tôi và dành cả ngày chăm sóc tôi. Cậu là
người hộ lý tận tụy nhất trên đời, và cứ đến giờ lại tháo băng ra, nhúng vào
nước mát được chuẩn bị sẵn sàng rồi lại băng lại một cách nhẹ nhàng đầy
kiên nhẫn, khiến tôi cảm kích vô cùng.

Thoạt đầu, khi tôi nằm im lặng trên trường kỷ, tôi thấy thật khó khăn

đến đau đớn, hay có thể nói là không thể, rũ bỏ ấn tượng về ánh lửa bùng
lên, tiếng rít hừng hực của nó, và mùi cháy khét lẹt. Nếu gà gật thiếp đi
trong một phút, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng kêu thét của cô Havisham, bởi
cảnh tượng bà chạy lại phía tôi cùng ngọn lửa bốc cao quá đầu. Nỗi đau
trong tâm trí này còn khó chịu đựng hơn cả nỗi đau thể xác đang hành hạ
tôi; và Herbert, khi thấy điều đó, làm hết mức có thể để tôi bận tâm sang
chuyện khác.

Không ai trong chúng tôi nhắc đến chiếc thuyền, song cả hai chúng

tôi đều nghĩ về nó. Điều này xảy ra dường như do chúng tôi tránh né chủ đề
này, cũng như việc chúng tôi đồng ý - dù không nhất trí - coi việc tôi hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.