NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 545

Pumblechook chính là người bảo trợ đầu tiên của tôi và là người tạo dựng
nên vận hội cho tôi.

“Ông có biết anh chàng trẻ tuổi đó không?” tôi hỏi.

“Biết không ư!” ông chủ nhà trọ nhắc lại. “Biết từ khi cậu ta… còn

bé tẹo.”

“Cậu ta có từng quay lại nơi này không?”
“À, cậu ta có quay lại,” ông chủ nhà nói, “gặp những bạn bè danh giá

của mình, thỉnh thoảng, và lạnh lùng quay lưng lại với chính người đã tạo
nên cậu ta.”

“Là người nào vậy?”
“Người tôi đã nói tới,” ông chủ nhà nói. “Ông Pumblechook.”
“Cậu ta có còn vô ơn với ai khác không?”

“Không nghi ngờ gì nữa, cậu ta sẽ làm thế nếu có thể,” ông chủ nhà

đáp, “nhưng cậu ta không thể. Và vì sao? Vì mình Pumblechook đã làm tất
cả cho cậu ta.”

“Ông Pumblechook đã nói vậy sao?”
“Nói vậy!” ông chủ nhà đáp. “Ông ấy chẳng cần phải nói vậy.”

“Nhưng ông ấy có nói vậy không?”
“Nghe ông ấy nói về chuyện đó sẽ khiến máu người ta cũng phải

biến thành giấm trắng, thưa ông,” ông chủ nhà nói.

Tôi thầm nghĩ, “Ấy thế nhưng Joe, Joe yêu quý, anh chẳng bao giờ

nói về chuyện đó. Joe luôn cam chịu và đầy tình thương, anh chẳng bao giờ
phàn nàn. Cả em cũng không, Biddy hiền hậu!”

“Có vẻ vụ tai nạn đã ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu,” ông chủ quán

nói, đưa mắt nhìn cánh tay băng bó dưới áo khoác của tôi. “Hãy thử món gì
mềm hơn vậy.”

“Không, cảm ơn ông,” tôi trả lời, rời khỏi bàn ăn tới ngồi bên lò

sưởi. “Tôi không thể ăn thêm gì nữa. Làm ơn dọn đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.