NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 547

Chương 53

Đó là một đêm tối trời, cho dù trăng tròn mọc lên trong khi tôi rời

khỏi vùng đất được rào giậu và đi vào khu đầm lầy. Quá đường viền đen của
chúng là một dải bầu trời quang đãng, hầu như chỉ vừa đủ rộng để chứa mặt
trăng to tròn đỏ quạch. Trong vài phút ngắn ngủi, mặt trăng đã vượt ra khỏi
vùng quang đãng đó, lẩn vào những đám mây tầng tầng lớp lớp đùn lên như
núi.

Có một cơn gió buồn ảo não đang thổi, và đầm lầy thật ảm đạm. Một

người xa lạ hẳn sẽ cảm thấy chúng không thể chịu nổi, và thậm chí ngay cả
với tôi chúng cũng đầy thù nghịch tới mức tôi do dự, nửa muốn buông xuôi
quay trở lại. Nhưng tôi biết chúng quá rõ, và có thể tìm thấy đường đi trong
một đêm còn tối tăm hơn nhiều, và không còn cớ gì để quay lui khi đã đi tới
đó. Vậy là sau khi đã tới đây ngược lại với mong muốn của mình, tôi tiếp
tục thách thức mong muốn để dấn bước.

Hướng đi tôi chọn không phải là hướng dẫn tới ngôi nhà của tôi từng

sống, hay hướng chúng tôi từng truy đuổi những tù nhân vượt ngục. Tôi
đang quay lưng về phía mấy chiếc tàu nhà tù ngoài xa trong khi bước đi, và
cho dù tôi có thể thấy những chấm sáng xưa cũ xa xa trên các đồi cát, tôi cần
ngoái đầu lại để nhìn chúng. Tôi cũng biết chỗ lò vôi rõ như chỗ pháo đài
cũ, nhưng chúng nằm cách nhau hàng dặm; vì thế, nếu lửa được thắp lên ở
mỗi nơi vào tối đó, sẽ có một dải đường chân trời tối om giữa hai chấm
sáng.

Thoạt đầu, tôi phải đóng vài cánh cổng lại sau lưng mình, rồi thỉnh

thoảng đứng im khi những con gia súc đang nằm trên con đường đắp nổi
nhổm dậy và vụng về di chuyển xuống giữa các vạt cỏ và khóm sậy. Nhưng
sau một hồi, dường như tôi không còn bị thứ gì quấy rầy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.