NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 560

Startop mà cậu đã gặp trên phố đang trên đường tới tìm tôi, chỉ không lâu
sau khi tôi đi. Giọng điệu trong lá thư làm cậu bất an, và còn hơn thế là sự
không ăn khớp giữa nó với lời nhắn vội vã tôi để lại cho cậu.

Sự lo lắng của cậu càng ngày càng tăng lên thay vì dịu xuống, và sau

mười lăm phút cân nhắc, cậu tìm tới trạm xe cùng Startop, người tình
nguyện đi cùng cậu, để hỏi xem khi nào có chuyến xe trạm tiếp theo. Được
biết chuyến xe chiều đã đi rồi, và nhận ra cảm giác bất an của mình đã biến
thành báo động khi liên tiếp gặp phải trở ngại, cậu quyết định đi theo bằng
một cỗ xe chở thư. Vậy là Herbert cùng Startop tới nhà trọ Lợn Lòi Xanh,
hoàn toàn trông đợi sẽ gặp tôi ở đó, hay ít nhất cũng biết được tin tức về tôi;
nhưng vì không hỏi thăm được gì, hai người liền tới nhà cô Havisham, rồi
mất dấu tôi tại đó. Tiếp theo, họ quay trở lại nhà trọ (chắc hẳn vào quãng
thời gian tôi đang nghe kể phiên bản địa phương quen thuộc về câu chuyện
của chính mình) để ăn một chút và tìm ai đó dẫn đường cho họ ra đầm lầy.
Tình cờ trong số những người tha thẩn trước cổng vòm Lợn Lòi Xanh lại có
mặt cậu giúp việc của Trabb - vẫn trung thành với thói quen cũ luôn tình cờ
có mặt ở mọi chỗ cậu ta chẳng có việc gì - và cậu này có nhìn thấy tôi đi từ
nhà cô Havisham tới chỗ tôi đã dùng bữa tối. Vậy là cậu ta trở thành người
dẫn đường cho họ, và hai người bạn tôi cùng cậu đi tới căn nhà cạnh cửa
cống mặc dù theo con đường qua thị trấn tới đầm lầy mà tôi đã tránh xa. Lúc
đó, trong khi họ đi trên đường, Herbert nghĩ, cũng giống như tôi, là rất có
thể nói cho cùng tôi đã bị lôi kéo tới đó vì một chuyến đi thực sự can hệ tới
an nguy của Provis, đồng thời nghĩ thầm trong trường hợp đó sự quấy rầy có
thể gây hại, cậu liền để người dẫn đường cùng Startop chờ cạnh mỏ đá, rồi
một mình đi tiếp, bí mật vòng quanh căn nhà hai hay ba lần, cố gắng tìm
hiểu xem liệu mọi thứ bên trong có ổn hay không. Vì cậu không nghe thấy
gì ngoài những âm thanh mơ hồ của một giọng nói trầm trầm cộc cằn (đó
chính là lúc tâm trí tôi đang bận rộn), Herbert thậm chí cuối cùng còn bắt
đầu hoài nghi liệu tôi có ở đó hay không đúng lúc tôi hét lớn lên, và cậu đáp
lại tiếng hét đó, ập vào, hai người kia theo sát đằng sau.

Khi tôi kể lại cho Herbert những gì diễn ra bên trong căn nhà, cậu

cho rằng chúng tôi cần lập tức tới trước một quan tòa trong thị trấn dù đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.