NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 592

Bữa sáng đã được đặt tại một quán rượu nhỏ vui vẻ nằm cách đó

chừng một dặm, trên triền đất nhô lên sau khoảng rừng; và tại đó có một bàn
chơi bagaten trong phòng, phòng khi chúng tôi muốn thư giãn đầu óc sau
nghi lễ nghiêm trang. Thật thú vị khi thấy bà Wemmick không còn gỡ cánh
tay Wemmick ra khi nó tìm đến đặt lên người mình, mà ngồi trên một chiếc
ghế có tựa lưng cao kê sát tường, không khác gì một cây đàn violoncello
trong hộp, chấp nhận được ôm lấy như thể nhạc cụ đầy âm điệu kia hẳn sẽ
làm.

Chúng tôi có một bữa sáng tuyệt vời, và khi có ai đó tại bàn từ chối

món nào đó, Wemmick liền nói, “Phục vụ theo hợp đồng, mọi người biết
đấy; không cần ngại!” Tôi nâng cốc uống mừng đôi vợ chồng mới cưới,
chúc sức khỏe Người Già, chúc phúc cho Lâu Đài, chào cô dâu trước khi
cáo từ, cố làm cho mình trở nên dễ chịu hết mức tôi có thể.

Wemmick đi xuống tiễn tôi ra cửa, và một lần nữa tôi lại bắt tay ông,

chúc ông có nhiều niềm vui.

“Cảm ơn cậu!” Wemmick nói, xoa xoa hai bàn tay. “Cô ấy là một

người nuôi gà tuyệt vời, cậu không tưởng tượng được đâu. Cậu sẽ có ít
trứng, và hãy tự mình đánh giá lấy. Tôi muốn nói với cậu chuyện này, cậu
Pip!” ông gọi tôi lại, và hạ giọng khe khẽ. “Làm ơn hiểu cho đây hoàn toàn
là một cảm xúc Walworth.”

“Tôi hiểu. Không được nhắc đến ở Little Britain,” tôi nói.

Wemmick gật đầu. “Sau những gì cậu đã làm hôm trước, tốt hơn ông

Jaggers không nên biết gì về nó. Ông ấy có thể nghĩ bộ óc tôi đã bị mềm yếu
đi hay điều gì đó tương tự.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.