trên để trang trí, biểu tượng cho quyền uy, và cầm những bó hoa để ngăn họ khỏi mùi khó chịu của
nhà tù và toà án thời ấy.
Mặt trời đang chiếu vào qua các khung cửa kính lớn của tòa án,
xuyên qua những giọt nước mưa lấp lánh đọng lại trên kính, tạo ra một
luồng sáng rộng giữa ba mươi hai bị cáo và ngài thẩm phán, kết nối cả hai
phía với nhau, và có lẽ nhắc nhở vài người trong công chúng dự khán việc
cả hai phía sẽ ra trình diện, với sự bình đẳng tuyệt đối, trước vị Thẩm phán
vĩ đại hơn, Người biết tất cả, và không thể sai lầm. Đứng lên trong khoảnh
khắc, một khuôn mặt tạo thành vệt tối nổi bật lên giữa luồng sáng này, người
tù nói, “Thưa tòa, tôi đã nhận án tử hình của mình từ đấng Toàn năng, nhưng
tôi xin cúi mình cam chịu bản án của ngài,” và lại ngồi xuống. Im lặng ngự
trị một lúc, rồi ngài thẩm phán tiếp tục với những gì ông cần nói với các tội
nhân còn lại. Sau đó, tất cả họ đều bị chính thức kết tội, và một số phải có
người dìu ra ngoài, một số dửng dưng bước ra với vẻ can đảm bất phục, vài
người gật đầu chào công chúng, hai ba người bắt tay nhau, và có cả những
người khác nhai những mẩu cây có vị ngọt họ đã vặt lấy từ những cái cây
mọc quanh tòa. Ông là người cuối cùng rời phòng xử án, vì cần có người dìu
dậy khỏi ghế, và phải đi rất chậm; và ông nắm lấy bàn tay tôi trong khi
những tội nhân khác bị giải đi, còn công chứng đứng dậy (để vuốt lại trang
phục cho chỉnh tề, như thể họ đang ở nhà thờ hay nơi nào khác) và chỉ trỏ
vào người này người kia trong đám tội nhân, nhiều nhất là vào ông và tôi.
Tôi chân thành hy vọng và cầu nguyện rằng ông có thể chết trước khi
văn bản của quan tòa được thảo ra; nhưng sợ rằng ông sẽ sống lâu hơn, tối
hôm ấy tôi bắt đầu viết một bản thỉnh cầu gửi lên Bộ trưởng Nội vụ, trình
bày rõ mọi điều tôi biết về ông, cũng như việc ông quay về nước vì tôi. Tôi
viết lá đơn thống thiết và chân thành hết mức có thể; và khi đã viết xong rồi
gửi nó đi, tôi viết tiếp những đơn thỉnh cầu khác tới các nhân vật quyền lực
mà tôi hy vọng là những người khoan dung nhất, và thảo cả một đơn gửi cho
chính nhà vua. Trong những ngày và đêm tiếp sau hôm ông bị kết án, tôi
không hề nghỉ ngơi ngoài những lúc ngủ thiếp đi trên ghế, mà hoàn toàn
đắm mình vào những lời thỉnh cầu kể trên. Và sau khi đã gửi chúng đi, tôi
không thể rời xa khỏi những nơi chúng được gửi tới, mà cảm thấy như thể