NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 630

định quay đi thì dừng lại để tôi bắt kịp. Rồi người phụ nữ kia ngập ngừng
như thể rất ngạc nhiên và khẽ gọi tên tôi, và tôi kêu lên:

“Estella!”

“Em đã thay đổi rất nhiều. Em rất ngạc nhiên anh vẫn nhận ra em.”
Sự tươi tắn trong vẻ đẹp của cô quả thực đã mất đi, nhưng vẻ cao

quý và vẻ quyến rũ không thể mô tả bằng lời của nó vẫn còn đó. Thu hút này
của nó trước đây tôi đều đã thấy; điều trước đây tôi chưa bao giờ thấy, đó là
ánh long lanh giờ đây trở nên buồn hơn, dịu dàng hơn trong đôi mắt từng
kiêu hãnh; điều trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy là cái chạm thân thiện
của bàn tay vốn trước đây hoàn toàn vô cảm.

Chúng tôi ngồi xuống một băng ghế gần đó, và tôi nói, “Sau bao

nhiêu năm, thật lạ là chúng ta lại gặp nhau như thế này, Estella, ở đây, tại nơi
chúng ta lần đầu tiên gặp nhau! Em có hay trở lại đây không?”

“Em chưa bao giờ trở lại đây kể từ dạo đó.”
“Anh cũng vậy.”
Trăng bắt đầu lên cao, và tôi chợt nghĩ tới ánh mắt bình yên nhìn lên

trần nhà quét vôi trắng của một người đã ra đi. Trăng bắt đầu lên cao, và tôi
nhớ đến cái ép nhẹ lên bàn tay tôi khi tôi nói ra những lời cuối cùng ông
nghe thấy trên đời.

Estella là người tiếp theo lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài sau đó

giữa chúng tôi.

“Em vẫn thường xuyên hy vọng và định quay trở lại, nhưng rồi bị

ngăn trở bởi nhiều hoàn cảnh. Chốn xưa, chốn xưa tội nghiệp!”

Màn sương mù bàng bạc bắt đầu bị những làn ánh trăng đầu tiên

chạm vào, và cũng những tia sáng ấy chiếu lên những giọt nước mắt lăn
xuống từ đôi mắt Estella. Không hề biết tôi đã nhìn thấy chúng, và cố khống
chế bản thân để kìm chúng lại, cô khẽ nói:

“Trong lúc đi dạo bên trong, anh có tự hỏi vì sao nơi này lại bị bỏ

trong điều kiện như hiện tại không?”

“Có chứ, Estella.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.