NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 82

động cứng đờ - và có vẻ như sẽ chẳng có gì nhấc nó lên thành nụ cười nổi
nữa. Khuôn ngực bà phu nhân chảy xệ xuống, làm người bà còng hẳn lại; và
giọng nói của bà cũng tụt xuống, vậy là bà nói thật trầm, cả người bà hiện rõ
vẻ tĩnh lặng chết chóc; nói tóm lại, cả thân thể lẫn tâm hồn vị phu nhân có vẻ
đều bị bẻ gập xuống, cả trong lẫn ngoài, dưới sức nặng của một cú đánh trời
giáng.

Tôi kết thúc ván bài với Estella, và cô tước sạch của tôi. Cô gái ném

những lá bài xuống bàn sau khi đã thắng hết tất cả chúng, như thể khinh bỉ
vì thắng được chúng từ tôi.

“Khi nào ta sẽ lại gọi cháu đến đây nhỉ?” cô Havisham hỏi. “Để ta

nghĩ xem nào.”

Tôi định nhắc để bà nhớ hôm nay là thứ Tư thì bà ngăn tôi lại vẫn

với cử chỉ sốt ruột lúc trước của mấy ngón tay phải.

“Thôi, thôi nào! Ta chẳng biết gì về các ngày trong tuần cả; ta chẳng

biết gì về các tuần trong năm hết. Sáu ngày nữa hãy quay lại đây. Cháu nghe
rõ chưa?”

“Vâng, thưa bà.”
“Estella, dẫn cậu ta xuống dưới nhà. Lấy cho cậu ta thứ gì đó để ăn,

cho cậu ta đi chơi loanh quanh và để mắt đến cậu ta trong khi cậu ta ăn. Đi
đi, Pip.”

Tôi đi theo ngọn nến xuống dưới nhà, như đã đi theo nó lên nhà, và

cô gái để cây nến lại chỗ chúng tôi đã thấy. Cho tới khi cô gái mở cửa ra vào
bên hông ngôi nhà, tôi đã tưởng tượng, mà không suy nghĩ gì, rằng chắc hẳn
lúc đó là ban đêm. Luồng ánh sáng ban ngày lùa vào làm tôi khá bối rối,
khiến tôi cảm thấy như thể mình đã ở trong ánh nến của căn phòng kỳ dị nọ
trong suốt nhiều giờ.

“Cậu phải đợi ở đây, cậu bé,” Estella nói; rồi quay vào và đóng cửa

lại.

Tôi nhân cơ hội chỉ có một mình ngoài sân để ngắm nghía đôi bàn

tay thô kệch và đôi ủng tầm thường của mình. Những gì tôi nghĩ về chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.