NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 89

“Cậu bé! Cô Havisham thế nào hả?” Ông Pumblechook bắt đầu trở

lại khi đã trấn tĩnh; ông khoanh tay lại thật chặt trước ngực, và bắt đầu vặn
vẹo.

“Rất cao và tóc đen,” tôi trả lời ông.

“Có phải bà ấy như vậy không bác?” chị tôi hỏi.
Ông Pumblechook nháy mắt tán thành; từ đó tôi đoán ông chưa bao

giờ thấy mặt cô Havisham, vì bà đâu có giống như vậy.

“Tốt!” ông Pumblechook lên tiếng đầy tự phụ. (“Đó là cách để hỏi

chuyện thằng bé đấy! Tôi nghĩ chúng ta bắt đầu thành công rồi, phải không
bà mẹ?”)

“Cháu cũng tin là thế, thưa bác,” bà Joe đáp, “cháu ước gì lúc nào

cũng có bác để dạy dỗ nó, bác đúng là biết rõ cách trị thằng bé này.”

“Nào, cậu bé! Hôm nay khi cháu đến thì bà ấy đang làm gì?” ông

Pumblechook hỏi.

“Bà ấy đang ngồi,” tôi đáp, “trên một cỗ xe ngựa bọc nhung đen.”

Ông Pumblechook và bà Joe tròn mắt nhìn nhau - như hai người chắc

kiểu gì cũng làm - rồi đồng thanh lặp lại, “Trên một cỗ xe ngựa bọc nhung
đen ư?”

“Vâng,” tôi nói. “Rồi tiểu thư Estella, cháu nghĩ cô là cháu bà ấy,

mang bánh ngọt và rượu vang tới đưa cho phu nhân trên một cái khay vàng.
Và tất cả, kể cả cháu, cùng ăn bánh ngọt và rượu vang để trên khay vàng.
Rồi cháu trèo lên đằng sau cỗ xe để ăn phần của cháu, vì phu nhân ra lệnh
cho cháu làm thế.”

“Còn có ai ở đó nữa không?” ông Pumblechook hỏi.

“Bốn con chó,” tôi nói.
“To hay nhỏ?”
“Khổng lồ,” tôi nói. “Và chúng cắn nhau giành những dẻ thịt sườn bê

từ một cái rổ bạc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.