NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 108

8. NGƯỜI BẮT MA

Cơ quan Thuế vụ (IRS) chịu trách nhiệm đưa chúng tôi đến hôn nhân.

Chúng tôi chung sống đã ba năm, hai năm trong đó là sau khi tốt nghiệp đại
học. Hòa hợp với ước mơ chung “tạo sự khác biệt thực sự”, chúng tôi làm
việc trong lĩnh vực phục vụ con người. Simon là cố vấn cho Clean Break,
tổ chức giúp đỡ thanh thiếu niên có tiền án tiền sự. Tôi là nhân viên dự bị
cho Another Chance, một chương trình dành cho phụ nữ có thai nghiện ma
túy. Chúng tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng sau khi xem IRS trừ
thuế hàng tháng, chúng tôi tính toán sẽ tiết kiệm được bao nhiêu nếu chúng
tôi khai thuế chung: mỗi năm cả thảy ba trăm bốn mươi sáu đôla!

Số tiền này đung đưa trước con mắt kiệt quệ của chúng tôi, chúng tôi

tranh cãi đây có phải là ân huệ chính phủ dành cho các cặp vợ chồng mới
cưới không. Cả hai chúng tôi nhất trí rằng thuế má là một dạng ép buộc xảo
quyệt của chính phủ. Tại sao chúng tôi phải nộp cho chính phủ ba trăm bốn
sáu đôla để mua thêm vũ khí? Chúng tôi có thể dùng số tiền đó mua bộ loa
stereo mới. Tôi nhớ Simon đã đề nghị tôi kết hôn một cách dứt khoát.

- Em nghĩ sao? - Anh nói. - Sao chúng mình không hợp tác và cùng

khai?

Lễ cưới cử hành gần khu vườn Rhododendron thuộc công viên Golden

Gate, nơi chúng tôi thấy vừa thoải mái vừa lãng mạn. Nhưng ngày tháng
Sáu ấy, sương mù cuồn cuộn trong gió rét quất vào quần áo và tóc tai, vì
thế chúng tôi và các vị khách trong ảnh cưới nom rất lộn xộn. Trong lúc
mục sư của nhà thờ Universal Life đang ngân nga chúc phúc cho hôn lễ,
một người của công viên dõng dạc tuyên bố:

- Xin lỗi các vị, nhưng các vị cần có giấy phép mới được tổ chức cuộc tụ

họp như thế này.

Thế là chúng tôi thề nguyền ào ào cho xong, hoãn bữa tiệc cưới ngoài

trời và tặng quà, kéo mọi người về căn hộ chật chội của chúng tôi trên phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.