NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 134

nhiên chưa - đứa trẻ lòi ra.

George gật đầu.

- Em họ tôi nói: “Này, sao các con không đợi? Giờ chúng ta có thêm một

đứa trẻ, lại bắt đầu nộp đơn lần nữa”. Đứa cháu trai nói: “Đừng nói với các
viên chức chúng con đã có con. Hai đứa chúng con đi trước, học đại học,
tìm việc lương cao, mua nhà, ô tô. Sau một, hai năm, chúng con sẽ tìm cách
đưa cháu bé sang”.

Quan đặt bát cơm xuống.
- Để con lại sao! Sao lại nghĩ thế cơ chứ? - Chị trừng trừng nhìn tôi, cứ

như tôi là người nảy ra ý bỏ con lại. - Trường đại học, tiền, nhà, công
việc… em nghĩ tìm đâu ra những thứ ấy? Ai trả tiền học, một khoản tiền to
tướng?

Tôi lắc đầu. George cằn nhằn, còn mặt Quan đầy vẻ ghê tởm.
- Đậu không mềm, già quá, không ngon.
- Thế ư? Có chuyện gì thế? - Tôi hỏi. - Họ đưa đứa trẻ đi?

- Không, - Quan đặt đũa xuống. - Không con cái, không cháu trai, không

vợ. Virgie đến San Francisco sớm. Mỹ không có di tản cho cháu trai, dì
Virgie không thể bảo lãnh. Giờ mẹ của đứa cháu trai, là chị của Virgie, đổ
tại chúng tôi làm mất cơ hội tốt của con trai chị ấy!

Tôi đợi lời giải thích thêm. Quan chọc đũa vào không khí.
- Chà! Vì sao chị tưởng con trai cô quan trọng đến thế? Em gái chị không

cân nhắc bao nhiêu là rắc rối! Con chị hư. Tôi đã ngửi thấy mùi từ đây.
Hwai dan. Trứng thối.

- Chị bảo chị ấy thế?
- Chưa gặp chị ấy lần nào.
- Thế sao chị ấy lại đổ tại chị?

- Trách trong thư vì Virgie bảo chúng tôi mời chị ấy ở với chúng tôi.
- Chị có mời không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.