NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 153

khóc, không khóc vì các bộ phim buồn, không khóc ngay khi kể cho tôi
nghe về Elza. Anh lau gò má ướt. Tôi giả tảng không để ý.

- Chúa ơi, - anh nói. - Cái việc chúng ta vô cùng mong muốn đây. Nhưng

mãi không được.

Cả hai chúng tôi im lặng, dường như nhớ lại cuộc hôn nhân của chúng

tôi với những khoảnh khắc tôn trọng. Rồi, cố hết sức, tôi hít một hơi thật
sâu và nói:

- Anh biết đấy, đau đớn thì cũng đã rồi, em nghĩ chia tay là tốt cho chúng

ta. Ý em là nó buộc chúng ta kiểm tra cuộc sống riêng rẽ của chúng ta,
không cần ra vẻ mục tiêu của chúng ta giống nhau. - Tôi cảm thấy giọng tôi
rất thực tế nhưng không hòa giải thái quá.

Simon gật đầu và nói nhẹ nhàng:

- Đúng, anh đồng ý.
Tôi những muốn hét lên, anh định nói gì, anh đồng ý ư? Suốt từng ấy

năm chúng tôi chưa bao giờ thống nhất điều gì, nay anh đồng ý? Nhưng tôi
không nói gì, và tự khen mình có thể kìm nén những cảm nghĩ khó chịu,
không để lộ ra tôi bị tổn thương biết chừng nào. Một giây sau, nỗi buồn
tràn ngập lòng tôi. Kiềm chế được cảm xúc chẳng phải là một chiến tích vĩ
đại gì, mà chỉ là một chứng cứ đáng thương của tình yêu đã mất.

Giờ đây mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều chứa chất nhiều nghĩa, không gì có

thể tiếp nhận thẳng giá trị của nó. Chúng tôi nói với nhau từ khoảng cách
an toàn, giả vờ như chưa từng có từng ấy năm xát xà phòng vào lưng cho
nhau và tè ngay trước mặt nhau. Chúng tôi không dùng lối nói chuyện ríu
rít, những lời ám chỉ, những cử chỉ ngắn đã từng là ngôn ngữ thân mật của
chúng tôi, chứng tỏ rằng chúng tôi thuộc về nhau.

Simon xem đồng hồ.
- Anh đi thì hơn. Anh phải gặp một người lúc bảy giờ.
Anh đi gặp một người phụ nữ? Sớm vậy sao? Tôi nghe thấy mình nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.