NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 155

của chị như thể chúng là những con muỗi vo ve khó chịu, tôi nói tôi ghét cờ
bạc, hoặc miền Nam California chắc chắn không nằm trong danh sách
những nơi tôi sắp đến thăm. Tôi phớt lờ thực tế là Quan chỉ muốn chia sẻ
thời gian với tôi, rằng tôi là niềm vui lớn nhất của chị. Lạy Chúa, chị có bị
xúc phạm vì cách tôi làm lúc này không? Tôi chẳng tốt đẹp gì hơn mẹ tôi! -
bất cẩn với tình yêu. Tôi không thể tin chị hoàn toàn mù tịt về hành động
độc ác của tôi.

Tôi quyết định gọi điện cho Quan và mời chị dành một ngày, thậm chí cả

dịp cuối tuần cho tôi. Hồ Tahoe

1

là nơi dễ chịu. Chị sẽ cáu. Tôi không thể

đợi nghe chị nói gì. Chị sẽ không tin chuyện này.

Nhưng khi Quan trả lời điện thoại, chị không đợi tôi giải thích vì sao tôi

gọi cho chị.

- Libby-ah, chiều nay chị vừa nói chuyện với Lão Lục. Ông ta nhất trí là

các em phải đi Trung Quốc, em và Simon đi cùng nhau. Năm nay là năm
Tuất, sang năm là năm Hợi, quá muộn. Sao em không thể đi? Đây là số
phận của em đang đợi!

Chị nói dông dài những lập luận không bác bỏ được của chị, trái ngược

với sự im lặng của tôi.

- Em là người nửa Trung Quốc, vì thế em phải nhìn thấy Trung Quốc

ngày nay. Em nghĩ sao? Bây giờ chúng mình không đi cùng nhau, sẽ chẳng
bao giờ có cơ hội khác! Em có thể thay đổi một số nhầm lẫn, nhưng cái này
thì không thể. Em định làm gì? Em nghĩ gì, Libby-ah?

Với hy vọng chị ngừng và thôi hẳn, tôi nói:
- Thôi được, em sẽ suy nghĩ.

- Ồ, chị biết em sẽ thay đổi ý kiến mà!
- Gượm đã. Em không nói em sẽ đi. Em nói sẽ suy nghĩ.
Chị ngừng rồi nói một thôi một hồi:

- Em và Simon sẽ yêu Trung Quốc, bảo đảm một trăm phần trăm, nhất là

làng chị. Xướng Miên đẹp đến nỗi em không thể tin nổi. Núi, nước, bầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.