NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 160

Anh ta nhún vai.
- Mọi món đều ngon, - anh ta nói. Quan nhìn anh ta ngờ vực, rồi gọi đĩa

miến Thái.

Khi người phục vụ đi rồi, tôi hỏi:
- Chị vừa nói gì?
- Đôi khi thực đơn ghi tươi - không tươi! - Chị phàn nàn. - Em mà không

hỏi, họ dọn cho em đồ thừa hôm qua.

- Không, không, không nói về thức ăn. Chị đang nói gì về họ của cha?
- Ồ, phải, phải. - Chị khom vai, rồi lại hạ xuống trong tư thế do thám. -

Họ của cha. Diệp không phải là họ của cha. Thật đấy, Libby-ah! Chị chỉ kể
với em để em đừng mang cái họ không đúng suốt đời. Vì sao làm tổ tiên
vui chứ không phải chúng ta?

- Chị đang nói gì? Sao Diệp không phải là họ cha?

Quan nhìn từ bên này sang bên kia, như thể chị sắp tiết lộ danh tính của

các quý ông nghiện ma túy.

- Giờ chị kể cho em chuyện này, nhá. Đừng kể với ai, hứa đi, Libby-ah?
Tôi gật, miễn cưỡng nhưng đã sẵn sàng lắng nghe. Quan bắt đầu kể bằng

tiếng Trung, thứ ngôn ngữ của ma quỷ thời thơ ấu của chúng tôi.

Chị kể cho em nghe chuyện thật, Libby-ah. Cha lấy họ của người khác.

Ông ăn cắp số phận của một người may mắn.

Việc đó xảy ra trong thời chiến, khi cha học vật lý ở Trường đại học

Quốc gia Quảng Tây. Trường này ở Lang Phường, gần Quế Lâm. Gia đình
cha nghèo, nhưng ông nội đã gửi cha đến trường nội trú của Hội truyền
giáo từ khi cha còn nhỏ. Cha không phải trả tiền, chỉ phải hứa yêu kính
Chúa Jesus. Chính vì thế tiếng Anh của cha rất khá.

Chị không biết gì về chuyện này. Chị chỉ kể với em những gì mà dì Lý

Bân Bân nói. Hồi đó, cha, mẹ và chị sống trong một phòng nhỏ ở Lang
Phường, gần trường đại học. Sáng sáng, cha đến lớp. Các buổi chiều, cha
làm việc trong nhà máy, lắp ghép các linh kiện radio. Nhà máy trả công cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.