NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 167

đối phó của họ với nạn không tặc, bị mất các bộ phận của động cơ và hạ
cánh xuống đại dương không trong kế hoạch.

Lúc Quan, Simon và tôi vất vả len giữa lối đi chật hẹp, tôi chú ý thấy

không có người da trắng nào trong xe, trừ Simon và tôi. Điều này có ý
nghĩa gì chăng?

Y hệt những người Trung Quốc lên máy bay, mỗi tay Quan túm chặt một

giỏ quà. Chúng là thứ thêm vào cái va li đầy những quà, đã gửi hành lý. Tôi
hình dung bản tin ngày mai trên tivi: “Một phích nước chân không, nhiều
túi nhựa đựng đồ ăn, nhiều gói nhân sâm Wisconsin giữa đám hỗn độn rải
rác trên đường băng sau vụ rơi bi thảm đã giết chết Horatio Tewksbury III
của Atherton ngồi ghế hạng nhất cùng bốn trăm hành khách Trung Quốc
mong ước trở về mảnh đất tổ tiên như những người thành đạt”.

Lúc nhìn thấy ghế của chúng tôi, tôi rên lên. Hàng giữa, ngồi chỗ giữa,

có người ở hai bên. Một bà già ngồi ở đầu kia lối đi ủ rũ nhìn chúng tôi rồi
ho. Bà cầu nguyện thần thánh nào đó thật to rằng sẽ không có ai ngồi vào
ba ghế cạnh bà, bà bị ốm nặng, cần nằm và ngủ. Tiếng ho của bà dữ dội.
Không may cho bà, thần thánh chắc ra ngoài ăn trưa, vì chúng tôi ngồi
xuống.

Cuối cùng, khi xe đẩy đồ uống đến, tôi hỏi xin một cốc gin và tonic.

Người phục vụ không hiểu.

- Gin và tonic, - tôi nhắc lại, rồi nói bằng tiếng Trung. - Một lát chanh,

nếu cô có.

Cô ta hỏi ý kiến cô bạn, cũng nhún vai bối rối như vậy.
- Ni you scotch meiyou? - Tôi cố gắng. - Cô có scotch không?

Họ cười vì câu đùa này.
Chắc chắn các cô có scotch, tôi muốn hét lên. Nhìn trang phục lố bịch

các cô phải mặc kìa!

Nhưng scotch không phải là từ tôi học nói bằng tiếng Trung, và Quan

không giúp tôi. Thực ra, trông chị khá hài lòng vì sự tức giận của tôi và sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.