NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 169

thật của cha tôi. Nhưng động cơ chính của tôi là sợ ân hận. Tôi sợ rằng nếu
không đi, một ngày nào đó tôi sẽ nhìn lại và tự hỏi: Nếu mình đi thì sao?

Có lẽ Quan đúng. Số phận là lý do tôi đi. Số phận không phải là lý lẽ,

bạn không thể tranh cãi với nó, chẳng khác gì tranh cãi với cơn lốc xoáy,
động đất hoặc nạn khủng bố. Số phận là cái tên khác của Quan.

Chúng tôi lệch múi giờ với Trung Quốc mười tiếng. Cơ thể tôi hoàn toàn

nhầm lẫn, không biết là ngày hay đêm. Simon gà gà ngủ, tôi không hề chợp
mắt, còn Quan vừa thức giấc.

Chị ngáp. Ngay lập tức, chị tỉnh táo và bồn chồn. Chị loay hoay với

những cái gối của chị.

- Libby-ah, em nghĩ gì thế?

- Ờ, công việc.
Trước chuyến đi, tôi đã lên kế hoạch và làm một bản liệt kê. Tôi đã tính

đến sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài, khả năng định hướng, địa điểm, có
thể ánh sáng duy nhất chỉ là ngọn đèn huỳnh quang màu xanh. Tôi ghi bằng
bút chì để nhớ chụp các cửa hàng rau quả nhỏ và các siêu thị lớn, các quầy
bán quả và vườn rau, bếp lò và các dụng cụ nấu ăn, các loại gia vị và dầu.
Tôi đã mất nhiều đêm chuẩn bị các thứ và tiền nong. Khoảng cách đến
Xướng Miên là vấn đề chính, theo lời Quan mất ba hoặc bốn giờ xe từ Quế
Lâm. Đại lý du lịch không sao tìm được làng Xướng Miên trên bản đồ. Anh
ta đặt khách sạn cho chúng tôi ở Quế Lâm, hai phòng, giá sáu chục đôla
mỗi đêm. Có thể có nhiều chỗ rẻ hơn và gần hơn, nhưng chúng tôi phải tìm
ra sau khi đến.

- Libby-ah, - Quan nói. - Ở Xướng Miên, có nhiều thứ không quá xa xỉ.

- Thế thì tốt. - Quan đã kể với tôi có nhiều món ăn giản dị tương tự như

chị vẫn nấu, không như các món trong nhà hàng Tàu đắt tiền. - Thực ra, -
tôi cam đoan với chị, - em không muốn chụp ảnh các thứ hào nhoáng. Hãy
tin em, em không đòi hỏi champagne và caviar đâu.

- Cavi-ah là gì?
- Là trứng cá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.