NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 175

coi trọng kẻ phản bội hơn người bạn trung thành? Nunumu, mi phải nhớ từ
nay trở đi, không thể tin bọn người nước ngoài”. Rồi lúc nằm trong phòng,
tôi vẫn không nghĩ đến cô Banner, không chịu cho cô một mẩu lo lắng, giận
dữ hoặc buồn rầu. Song không hiểu vì sao, một cái gì đó vẫn rỉ ra ngoài.
Tôi cảm thấy bụng quặn thắt, bỏng rát trong ngực, nhức nhối tận xương,
nhiều cảm xúc chạy lên, xuống cơ thể tôi, cố thoát ra.

Sáng hôm sau, ngày đầu tiên trong tuần là thời gian giặt giũ. Trong lúc

những người Thờ phụng Jesus có cuộc họp đặc biệt ở Nhà nguyện, tôi vào
phòng họ thu thập quần áo bẩn. Lẽ tất nhiên tôi không vào phòng cô
Banner. Tôi đi qua đó. Nhưng bước chân tôi trở lại và tôi mở cửa phòng cô.
Vật đầu tiên tôi nhìn thấy là cái hộp âm nhạc. Tôi ngạc nhiên. Chắc cô cho
là nó quá nặng để mang đi. Cô gái lười. Tôi nhìn thấy quần áo bẩn của cô ở
trong giỏ. Tôi nhìn vào tủ quần áo. Bộ váy áo Chủ nhật, giày, cái mũ đẹp
nhất, hai đôi găng, cái dây chuyền có mặt phụ nữ khảm trên đá màu cam
của cô không còn. Chỉ còn lại những cái tất thủng.

Lúc đó tôi nảy ra một ý nghĩ xấu và một kế hoạch tốt. Tôi quấn cái áo

bẩn quanh cái hộp âm nhạc và cho vào giỏ quần áo. Tôi xách giỏ xuống
ngõ, qua căn bếp, dọc tiền sảnh ra đường. Tôi đi qua cổng vào vườn nhà
Ma Thương nhân. Ven bức tường phía tây bắc, nơi tôi cất trứng, tôi đào
thêm một cái hố, chôn vùi cái hộp âm nhạc và mọi kỷ niệm về cô Banner.

Lúc tôi đang vỗ đất trên nấm mộ âm nhạc này, tôi nghe thấy một âm

thanh khe khẽ, giống con ếch: “Wa-ren! Wa-ren!”. Tôi đi ra đường, dẫm lạo
xạo lên những chiếc lá, tôi lại nghe thấy tiếng đó lần nữa, lúc này tôi nhận
ra giọng cô Banner. Tôi nấp sau bụi cây, ngước nhìn cái nhà lều. Chao ôi!
Bóng ma của cô Banner! Tóc cô rối bù, buông đến tận eo. Tôi sợ đến mức
ngã đập vào bụi cây, và cô nghe thấy tiếng động của tôi.

- Wa-ren? Wa-ren? - Cô hỏi, rồi cô chạy xuống con đường, bộ mặt điên

dại, thất thần. Tôi cố hết sức trườn đi thật nhanh. Nhưng lúc đó, tôi thấy đôi
giày ngày Chủ nhật của cô ngay trước mũi tôi. Tôi ngước nhìn. Tôi hiểu
ngay cô không phải là hồn ma. Cô bị nhiều muỗi đốt trên mặt, trên cổ và
bàn tay. Nếu có những con ma muỗi ở đó, hẳn chúng làm việc này. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.