NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 176

tôi không nghĩ ra, cho đến bây giờ. Vả lại, cô đang xách chiếc túi da của cô
để bỏ trốn. Cô gãi bộ mặt ngứa ngáy và hỏi tôi, giọng đầy hy vọng:

- Ông Tướng… ông ấy có quay lại tìm tôi không?

Lúc đó tôi hiểu chuyện xảy ra. Cô đã đợi trong nhà lều kia từ hôm qua,

lắng nghe từng tiếng động nho nhỏ. Tôi lắc đầu. Tôi cảm thấy vừa vui vừa
có lỗi khi nhìn thấy vẻ khổ sở lan trên mặt cô. Cô đổ sụp xuống đất, vừa
cười vừa khóc. Tôi nhìn chằm chằm vào sau gáy cô, sưng phồng lên vì bữa
tiệc no nê của đàn muỗi, chứng cứ nỗi hy vọng của cô đã kéo dài suốt đêm
thâu. Tôi thấy thương cô, nhưng đồng thời rất giận cô.

- Ông ta đi đâu? - Tôi hỏi. - Ông ta nói gì với cô?
- Ông ấy nói là Quảng Châu… tôi không biết nữa. Có lẽ ông ta nói dối. -

Giọng cô mờ đục, giống như quả chuông đánh vào nhưng không kêu.

- Cô có biết ông ta đã lấy trộm đồ ăn, tiền nong và nhiều thứ quý?
Cô gật đầu.
- Vậy mà cô vẫn muốn đi cùng ông ta?

Cô than vãn với tôi bằng tiếng Anh. Tôi không hiểu cô nói gì, nhưng có

vẻ như cô thương thân, tiếc là không kịp ra đi cùng người đàn ông kinh
khủng này. Cô ngước nhìn tôi.

- Cô Moo, giờ tôi nên làm gì?
- Trước kia cô không coi trọng ý kiến của tôi. Sao bây giờ lại hỏi tôi?

- Những người kia chắc cho tôi là con ngốc.
Tôi gật.
- Và là một tên ăn cắp.

Cô nín thinh một hồi lâu. Rồi cô nói:
- Có lẽ tôi nên tự treo cổ; cô Moo, cô nghĩ sao? - Cô bắt đầu cười như

người điên. Rồi cô nhặt một hòn đá và để nó vào lòng tôi. - Cô Moo, cô
làm ơn đập nát đầu tôi ra. Hãy bảo với những người Thờ phụng Jesus là
con quỷ Cape đã giết tôi. Hãy để cho tôi đáng thương hơn là đáng tởm. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.