NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 177

Cô lăn ra đất, nức nở. - Hãy giết tôi đi, xin hãy giết tôi. Đằng nào họ cũng
muốn tôi chết.

- Cô Banner, - tôi nói. - Cô muốn tôi thành kẻ giết người à?

Cô trả lời:
- Nếu cô là người bạn trung thành của tôi, xin cô làm ơn.
Người bạn trung thành! Như một cái tát vào mặt! Tôi tự nhủ: “Cô ta

đang gọi ai là người bạn trung thành?”. Hãy giết tôi đi, cô Moo! Hư hư hư.
Tôi biết thực ra cô rất mong tôi dỗ dành cô, bảo với cô những người thờ
phụng Jesus sẽ không giận cô, họ sẽ hiểu cô bị một tên đàn ông xấu xa làm
cho thành ngớ ngẩn.

- Cô Banner, - tôi nói, chọn lời cẩn thận, - đừng ngu hơn nữa đi. Cô

không thực sự muốn tôi đập nát đầu cô. Cô đang giả vờ.

Cô trả lời:
- Vâng, vâng, giết tôi đi! Tôi muốn chết! - Cô đập nắm tay lia lịa xuống

đất.

Tôi giả định nên thuyết phục cô ít nhất là một, hai lần nữa bỏ ý nghĩ ấy

đi, tranh cãi cho đến khi cô đồng ý sống, tuy rất miễn cưỡng. Nhưng tôi
nói:

- Hừ. Những người kia sẽ căm ghét cô, đấy là thực tế. Có khi họ còn

tống cổ cô đi. Lúc đó cô sẽ đi đâu?

Cô nhìn tôi trừng trừng. Tống cổ cô ư? Tôi có thể thấy ý nghĩ này hiển

hiện trên mặt cô.

- Để tôi nghĩ xem sao, - tôi nói. Sau một lát, tôi tuyên bố rắn rỏi. - Cô

Banner, tôi đã quyết là người bạn trung thành của cô.

Cặp mắt cô là hai cái lỗ đầy bối rối.
- Ngồi dựa lưng vào cái cây này, - tôi bảo cô. Cô không nhúc nhích. Thế

là tôi túm lấy tay cô và kéo đến chỗ cái cây rồi ấn cô ngồi xuống. - Cô
Banner, tôi chỉ cố giúp cô. - Tôi ghé răng cắn diềm bộ áo Chủ nhật của cô
và xé toạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.