NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 179

Đúng lúc đó Dị Ban vào phòng, không gõ cửa. Anh ta ném cái túi da lên

sàn. Cô Banner há hốc miệng. Cái túi đựng quần áo của cô để bỏ trốn. Giờ
bí mật của cô đã bị lộ. Mọi sự hèn hạ và lòng tốt của tôi đều vô tích sự.

- Tôi tìm thấy cái này ở nhà lều, - Dị Ban nói. - Tôi tin rằng nó là của cô.

Nó đựng mũ, mấy đôi găng, dây chuyền và lược chải tóc của cô. - Dị Ban
và cô Banner nhìn nhau trừng trừng một lúc lâu. Cuối cùng anh ta nói. -
May cho cô, ông Tướng đã quên mang nó theo. - Anh ta cho cô biết sẽ giữ
kín cho cô một việc đáng khinh.

Suốt tuần đó, trong khi làm việc tôi tự hỏi, vì sao Dị Ban cứu cô Banner

thoát khỏi nhục nhã? Không như tôi, cô chưa bao giờ là bạn anh ta. Tôi đã
nghĩ đến việc đó lúc tôi kéo cô Banner từ dưới sông lên. Khi cứu mạng một
người, người đó trở thành một phần của bạn. Sao lại thế? Lúc đó tôi nhớ ra
Dị Ban và tôi đều có trái tim cô đơn như nhau. Cả hai chúng tôi đều muốn
có người thuộc về mình.

Dị Ban và cô Banner nhanh chóng trải qua nhiều giờ dài dằng dặc bên

nhau. Hầu hết họ nói chuyện bằng tiếng Anh, vì thế tôi phải hỏi cô Banner
họ nói những gì. Ồ, cô bảo, chẳng có gì quan trọng: về cuộc sống của họ ở
Mỹ, ở Trung Quốc, cái gì khác biệt, cái gì hay hơn. Tôi cảm thấy ghen tị,
biết rằng cô và tôi chưa bao giờ nói về những việc không quá quan trọng
như thế này.

- Cái gì hay hơn? - Tôi hỏi.

Cô cau mày và lục lọi trong trí. Tôi đoán cô đang cố xem trong nhiều thứ

của Trung Quốc, cô có thể coi điều gì là thích nhất.

- Người Trung Quốc rất lịch thiệp, - cô nói, rồi nghĩ một chút. - Không

quá tham lam.

Tôi đợi cô nói tiếp. Tôi tin chắc cô sẽ nói Trung Quốc đẹp hơn, suy nghĩ

của chúng tôi sâu sắc hơn, dân tộc chúng tôi tinh tế hơn. Nhưng cô không
nói thế.

- Còn ở Mỹ có gì tốt hơn? - Tôi hỏi.
Cô nghĩ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.