NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 183

Chị nhận cái hũ. Chị không nói: “Cảm ơn, anh mới tử tế làm sao, một

ngày nào đó em sẽ đền đáp”. Chị thích - em gọi là thế nào nhỉ? - một nhà
ngoại giao.

- Tăng à, - chị gọi lúc anh ta định về. - Sao quần áo anh lúc nào cũng bẩn

thế? Nhìn các vết dầu mỡ trên khuỷu tay anh kìa! Ngày mai anh mang quần
áo đến đây, tôi sẽ giặt cho. Nếu anh muốn tán tỉnh tôi, ít ra trông anh cũng
phải sạch sẽ chứ.

Em thấy không? Ít ra chị cũng biết một cuộc tình lãng mạn là như thế

nào chứ.

Mùa đông đã đến, Ermei vẫn còn nguyền rủa Tướng Cape ăn cắp cái đùi

lợn. Vì tất cả chỗ thịt xông khói mất hết, cả thịt tươi cũng vậy. Cô đã giết
hết lợn, gà, vịt, hết con này đến con khác. Tuần nào, bác sĩ Quá Muộn, mục
sư Amen và Dị Ban cũng mất nhiều giờ xuống Kim Điền xem thuyền mang
tiền từ Quảng Châu đến chưa. Và tuần nào họ cũng về nhà với bộ mặt chảy
dài.

Có lần, họ về, máu chảy ròng ròng trên các bộ mặt rầu rĩ. Các bà các cô

chạy ùa đến, vừa kêu vừa khóc: bà Amen đến với mục sư Amen, cô Chuột
đến với bác sĩ Quá Muộn, cô Banner đến với Dị Ban. Lão Lục và tôi chạy
ra giếng. Trong lúc đó, các bà rối rít lau rửa vết máu, mục sư Amen kể
chuyện xảy ra và Dị Ban dịch lại cho chúng tôi.

- Họ gọi chúng tôi là quỷ dữ, là kẻ thù của Trung Quốc!
- Ai? Ai gọi? - Các bà kêu to.
- Bọn Thái Bình! Tôi sẽ không gọi họ là những người Thờ phụng Jesus

nữa! Họ điên rồi, những người Thái Bình ấy. Lúc tôi nói: “Chúng tôi là bạn
của các vị”, họ ném đá vào tôi, định giết tôi!

- Vì sao? Sao vậy?
- Vì cách nhìn của họ! - Mục sư kêu to nhiều câu nữa, rồi quỳ gối và cầu

nguyện.

Chúng tôi nhìn Dị Ban và anh lắc đầu. Mục sư bắt đầu giơ nắm tay đấm

vào không khí, rồi lại cầu nguyện. Ông ta chỉ vào đoàn truyền giáo và lải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.