NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 185

gào: “Chúa ơi, sao Người phản bội con? Vì sao? Vì sao Người lại phái viên
tướng rởm ấy đến chỗ chúng con, lấy cắp hết mọi hy vọng của chúng con?”

Dị Ban ngừng kể. Cô Banner nói gì đó với anh ta bằng tiếng Anh. Anh ta

lắc đầu. Vì thế cô Banner nói tiếp:

- Chiều hôm nay, lúc các vị nhìn thấy mục sư quỳ gối, ông ta lại để các ý

nghĩ xấu xa trào ra khỏi đầu. Đến lúc này, ông ta không chỉ mất lòng tin mà
còn mất cả sáng suốt. Ông ta gào lên: “Ta căm thù Trung Quốc! Ta căm thù
người Trung Quốc! Ta căm thù những cái nhìn quanh co, những trái tim lừa
đảo của bọn chúng. Chúng không có linh hồn để cứu vớt”. Ông ta nói:
“Giết hết dân Trung Quốc, giết tất cả đi, chỉ xin đừng để tôi chết cùng với
chúng”. Ông ta chỉ vào các nhà truyền giáo khác và kêu to: “Mang bà ta,
mang anh ta, mang cô ta đi”.

Sau ngày hôm đó, nhiều sự đổi thay, giống những quả trứng của tôi. Mục

sư Amen hành động như một cậu bé, hay than phiền và khóc lóc, ngang
bướng, quên hẳn mình là ai. Nhưng bà Amen không giận ông. Đôi khi bà
quắc mắt với ông, còn hầu như lúc nào bà cũng cố dỗ dành ông. Lão Lục kể
đêm hôm ấy bà để mục sư cuộn sát người bà. Giờ đây họ như vợ với chồng.
Bác sĩ Quá Muộn để cô Chuột săn sóc vết thương của ông ta rất lâu, sau khi
chẳng còn gì để lành. Đêm khuya, khi tưởng mọi người đã ngủ nhưng thực
ra là chưa, một cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân,
rồi tiếng thì thào của Dị Ban và tiếng thở dài của cô Banner. Tôi bối rối khi
nghe những tiếng ấy đến mức ngay sau đó, tôi đào cái hộp âm nhạc của cô
và trả lại. Tôi bảo cô:

- Xem Tướng Cape đã quên mang cái gì này.

Hết người hầu này đến người khác bỏ đi. Lúc này trời quá lạnh, ban đêm

muỗi không còn ra ngoài nữa, những người Trung Quốc duy nhất còn lại
trong ngôi nhà Ma thương nhân là Lão Lục và tôi. Tôi không tính Dị Ban vì
không còn coi anh ta nhiều phần Trung Quốc hơn Johnson nữa. Dị Ban ở
lại vì cô Banner. Lão Lục và tôi ở lại vì chúng tôi có những quả trứng vịt
chôn trong vườn ngôi nhà này. Chúng tôi cũng biết rằng nếu chúng tôi ra
đi, không người nước ngoài nào biết cách ở lại mà sống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.