NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 187

trứng vịt. Chúng tôi bàn cãi một chút về việc chia mỗi người mấy quả. Điều
này phụ thuộc vào Lão Lục và tôi nghĩ thời gian tồi tệ nhất sẽ kéo dài bao
lâu, và chúng tôi phải chi ra bao nhiêu trứng cho ổn thoả. Rồi phải thống
nhất chia trứng vào sáng hay tối. Lão Lục nói buổi sáng là tốt nhất, vì
chúng tôi có thể mơ được ăn trứng và trở thành hiện thực. Lão nói, chúng
tôi sẽ vui mừng vì thức giấc và phát hiện ra mình còn sống. Thế là mỗi buổi
sáng, chúng tôi cho mỗi người một quả trứng. Cô Banner thích lòng trắng
trứng màu xanh, mằn mặn, mịn, ngon hơn thịt thỏ, cô bảo thế.

Em thử tính hộ chị xem, Libby-ah. Mỗi ngày tám quả trứng, gần một

tháng là bao nhiêu? - hai trăm bốn mươi quả trứng vịt. Chà! Chị đã làm
được rõ nhiều! Nếu lúc này chị bán những quả trứng ấy ở San Francisco,
chà, là cả một gia sản! Thực ra, chị còn làm nhiều hơn chỗ đó. Giữa hè,
đoạn cuối của quãng đời ấy, chị còn ít nhất hai hũ trứng. Ngày chúng tôi
chết, cô Banner và tôi vừa cười vừa khóc, nói lẽ ra chúng tôi phải ăn nhiều
trứng hơn.

Nhưng làm thế nào một con người có thể biết mình sắp chết? Nếu biết,

bạn có thay đổi được sự việc không? Bạn có thể bóc nhiều trứng hơn mà
không tiếc? Biết đâu bạn lại chết vì đau dạ dày.

Dù sao thì, Libby-ah, giờ nghĩ lại việc này, chị chẳng có gì ân hận. Chị

mừng vì không ăn hết số trứng. Giờ chị có thứ để cho em xem. Chị em
mình sẽ đào chúng sớm thôi. Em và chị, chúng ta có thể nếm những quả
còn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.