NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 188

13. ƯỚC MƠ THIẾU NỮ

Buổi sáng đầu tiên ở Trung Quốc, tôi tỉnh giấc trong căn phòng tối om

của khách sạn ở Quế Lâm và thấy một hình dáng cúi xuống giường tôi,
nhìn tôi trừng trừng với cái nhìn tập trung của kẻ giết người. Tôi định hét
lên thì nghe thấy Quan nói bằng tiếng Trung:

- Ngủ nghiêng, nên đây là lý do tư thế của em xấu thế. Từ nay trở đi, em

phải nằm ngửa mà ngủ. Cũng phải tập đấy.

Chị bật đèn đánh tách và bắt đầu trình diễn, tay chống nạnh, vặn eo như

một giáo viên thể dục những năm sáu mươi. Tôi tự hỏi chị sẽ đứng bên
giường tôi bao lâu, đợi tôi tỉnh để chị có thể giới thiệu lời tư vấn tự nguyện
mới nhất của chị. Giường chị đã xếp dọn gọn gàng.

Tôi nhìn đồng hồ và nói, giọng cục cằn:

- Quan, mới năm giờ sáng.
- Đây là Trung Quốc. Mọi người dậy cả rồi. Chỉ có em còn ngủ.
- Không phải là tất cả.

Chúng tôi mới ở Trung Quốc chưa đầy tám giờ, mà chị đã nắm quyền

điều hành cuộc sống của tôi. Chúng tôi đang ở trên đất của chị, chúng tôi
phải theo các quy định của chị, nói tiếng nước chị. Chị đang trên thiên
đường Trung Quốc.

Nắm lấy chăn của tôi, chị cười to:
- Libby-ah, dậy mau. Chị muốn về thăm làng chị, làm mọi người ngạc

nhiên. Chị muốn Mẹ Lớn há to miệng và nói: “Này, mẹ nghĩ đã đuổi mày
đi rồi. Sao mày còn trở lại?”

Quan mở toang cửa sổ. Chúng tôi ở khách sạn Sheraton Quế Lâm, đối

diện với sông Li. Bên ngoài trời vẫn tối. Tôi nghe thấy tiếng trầng! trầng!,
âm thanh như một phòng chơi bắn đạn ồn ào. Tôi đến bên cửa sổ và nhìn
xuống. Những người bán hàng rong đạp xe ba bánh rung chuông, chào hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.