NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 191

- Thật đấy. Hai năm trước. Vợ tôi và mẹ tôi đều phản đối vì cô gái là

người Xướng Miên. Họ có những suy nghĩ của người nhà quê cổ lỗ, họ vẫn
tin rằng Xướng Miên bị nguyền rủa. Không như tôi, tôi chẳng mê tín tí nào.
Mùa xuân năm ngoái chúng đã có con, con gái, nhưng tôi chẳng bận tâm.

- Khó mà tin Ngô Trạch Dân đã là ông ngoại. Ông ta có khỏe không?

- Ông ta góa vợ từ hai chục năm trước, khi họ bị nhốt vào chuồng bò vì

bị quy là phản cách mạng. Người ta đập nát bàn tay ông ấy nhưng không bẻ
gãy được ý chí. Sau này, ông ta lấy Dương Linh Phương.

- Cũng không thể tin được! Cô ấy là em gái một người bạn học của tôi.

Tôi không thể tin nổi! Tôi vẫn nhớ cô ấy là một cô bé mềm yếu.

- Không mềm yếu nữa đâu. Bà ấy có nước da trắng, dai như da thuộc, đã

trải qua nhiều gian nan, để tôi kể cho mà nghe.

Quan và người bán hàng tiếp tục chuyện phiếm trong lúc Simon và tôi ăn

bánh bốc hơi nghi ngút trong giá lạnh buổi sớm. Bánh có vị như trộn lẫn
bánh đa Ý với trứng tráng hành. Hết bữa, Quan và người bán hàng đã như
bạn cũ, chị hứa chuyển lời hỏi thăm đến gia đình và bạn bè, ông ta khuyên
chị cách thuê lái xe với giá hời.

- Tốt quá, ông anh, - Quan nói. - tôi phải trả anh bao nhiêu đây?
- Sáu tệ.

- Ái chà! Vẫn sáu tệ? Đắt quá, quá đắt. Tôi sẽ đưa anh hai tệ, không hơn.
- Vậy thì ba tệ.
Quan càu nhàu, trả tiền và chúng tôi đi. Khi đã cách nửa khu nhà, tôi thì

thầm với Simon:

- Người đàn ông ấy nói Xướng Miên bị nguyền rủa.
Quan nghe lỏm được.
- Xì! Đấy là một câu chuyện cũ từ hàng ngàn năm rồi. Chỉ những kẻ ngu

mới tin Xướng Miên là nơi rủi ro để sống.

Tôi dịch cho Simon, rồi hỏi:
- Loại rủi ro gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.