NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 196

- Em sẽ không cho chị ăn thịt con cú này đâu. Em không cần biết chúng

ta đang ở Trung Quốc.

- Suỵt! Suỵt! Em làm nó sợ! - Quan kéo cái lồng khỏi tầm tay tôi. Chị

cười làm tôi nổi cáu, rồi bước tới bức tường bê tông nhìn xuống dòng sông,
chị đặt cái lồng lên nóc tường. Chị kêu meo meo với con cú. - Này anh bạn
nhỏ, cậu có muốn đến Xướng Miên không? Cậu có muốn trèo lên đỉnh núi
cùng tôi, để em gái tôi ngắm cậu bay không? - Con cú quay đầu và chớp
chớp mắt.

Tôi suýt khóc vì mừng và ân hận. Sao tôi lại có những ý nghĩ xấu như

thế về Quan? Tôi bẽn lẽn kể với Simon sự nhầm lẫn của tôi và sự hào
phóng của Quan. Quan gạt ý định muốn xin lỗi của tôi đi.

- Anh trở lại chợ chim đây, - Simon nói, - để ghi chép về những con chim

đẹp lạ lùng họ bán làm thức ăn. Em muốn đi không?

Tôi lắc đầu, hài lòng ngắm nghía con cú Quan cứu sống.

- Mươi hoặc mười lăm phút nữa anh sẽ về.
Simon sải bước, tôi chú ý đến bộ dạng nghênh ngang đặc Mỹ của anh,

nhất là ở đây, trên mảnh đất xa lạ. Anh ta bước đi theo nhịp riêng, chẳng
theo đám đông.

- Nhìn thấy gì không? - Tôi nghe thấy Quan nói, - ở đằng kia kìa. - Chị

chỉ một cái chóp hình nón ở xa xa. - Cạnh làng chị có một quả núi chóp
nhọn hơn quả kia. Bọn chị gọi nó là Ước mơ thiếu nữ, sau khi một cô nô lệ
chạy trốn lên đỉnh núi rồi bay đi cùng con chim hoàng là người yêu của cô.
Sau này, cô biến thành chim phượng, cô và người yêu của cô đến sống
trong một khu rừng thông trắng bất tử.

Quan nhìn tôi.
- Chuyện kể thế, chỉ là mê tín thôi.
Tôi buồn cười thấy chị phải giải thích.

Quan nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.