NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 199

14. HELLO GOOD-BYE

Chín giờ, chúng tôi kiếm được một người lái xe, một thanh niên nhã

nhặn biết chủ nghĩa tư bản hối hả ra sao.

- Sạch, rẻ, nhanh, - cậu ta tuyên bố bằng tiếng Trung. Rồi cậu dẹp một

chỗ bên cạnh cho Simon.

- Cậu ta nói gì thế? - Simon hỏi.
- Cậu ta muốn anh biết cậu ta nói tiếng Anh.

Người lái xe làm tôi nhớ đến những thanh niên Hồng Kông nhanh nhẹn

lượn lờ ở các phòng họp hợp mốt của San Francisco, cũng mái tóc chải
gôm như thế, móng tay ngón út để dài, cắt sửa hoàn hảo, tượng trưng rằng
cuộc sống may mắn của cậu ta là có công việc không đến nỗi vất vả. Cậu ta
cười với chúng tôi, phô bộ răng đầy vết nicotine.

- Các vị cứ gọi tôi là Rocky, - cậu ta nói tiếng Anh, giọng nặng chịch. -

Giống ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. - Cậu ta giơ tấm ảnh Sylveste Stallone

1

xé từ cuốn Từ điển Trung-Anh.

Chúng tôi cất va li quà và một máy ảnh dự phòng của tôi lên thùng xe.

Những hành lý khác để ở khách sạn. Rocky phải đưa chúng tôi về đó tối
nay, trừ khi bà dì của Quan nhất quyết mời chúng tôi nghỉ lại nhà bà - các
gia đình Trung Quốc thường xử sự như thế. Nghĩ vậy nên tôi đã nhét một
cái váy ngủ vào hộp đựng máy. Rocky vung tay mở cửa, và chúng tôi chui
vào ghế sau chiếc Nissan màu đen, loại xe kiểu cũ không có dây an toàn và
gối tựa đầu. Nhật Bản cho rằng cuộc sống Trung Quốc không đáng tiết
kiệm sao?

- Trung Quốc hoặc là có lái xe cừ hơn hoặc không có các luật sư giỏi

hơn, - Simon kết luận.

Biết chúng tôi là người Mỹ, Rocky khoái chí cho rằng chúng tôi thích

nghe nhạc rõ to. Cậu ta cho một băng Eurythmic

2

vào máy, coi là món quà

cho “những vị khách Mỹ xuất sắc” của cậu ta. Thế là Quan ở ghế trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.