NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 201

sẽ có gần một trăm ngàn đôla Mỹ. Nghĩa là nửa triệu tệ, nếu đổi ở chợ đen
còn nhiều hơn. Dù trong năm năm tôi không thành ngôi sao điện ảnh, tôi
vẫn có thể trở về Trung Quốc và sống như một người giàu có. - Cậu ta cười
toe toét với niềm hạnh phúc tương lai. Tôi dịch lại cho Simon.

- Còn các chi phí thì sao? - Simon nói. - Tiền thuê nhà, gas, các dịch vụ,

bảo hiểm ô tô.

- Đừng quên thuế thu nhập, - tôi nói.
Simon bổ sung:
- Chưa nói đến vé gửi xe và rửa xe. Bảo với cậu ta là ở Mỹ, với năm

chục đô một ngày phần lớn là chết đói.

Tôi định dịch cho Rocky, thì chợt nhớ đến câu chuyện về Ước mơ thiếu

nữ của Quan. Không thể cản con người mơ ước một cuộc sống khấm khá
hơn.

- Chắc cậu ta sẽ không bao giờ sang được Mỹ, - tôi lý luận với Simon. -

Tại sao lại làm hỏng giấc mơ của cậu ta bằng những lời cảnh báo chẳng bao
giờ cần đến?

Rocky nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu và giơ ngón tay cái lên. Một

giây sau, Simon nắm chặt ghế đằng trước, còn tôi kêu to: “Trời đất ơi!”.
Chúng tôi suýt tông phải một phụ nữ trẻ đi xe đạp, đứa con ngồi vắt vẻo
trên tay lái. Cuối cùng, người phụ nữ lạng sang bên phải và tránh đường
cho chúng tôi.

Rocky cười to.
- Bên ngoài lạnh lắm, - cậu ta nói bằng tiếng Anh. Rồi cậu ta giải thích

bằng tiếng Trung vì sao chúng tôi không nên lo. Quan quay lại dịch cho
Simon:

- Cậu ấy nói ở Trung Quốc nếu lái xe chẹt phải người, lái xe bao giờ

cũng có lỗi dù người khác bất cẩn ra sao.

Simon nhìn tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.