NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 202

- Việc này có bảo đảm cho chúng ta không đây? Em có bỏ sót khi dịch

không?

- Thật vô ý thức, - tôi bảo Quan lúc Rocky lạng lách trong dòng xe cộ. -

Một người đi bộ chết là một người chết dù là lỗi của ai.

- Xì! Đấy là người Mỹ nghĩ thế, - Quan đáp. Con cú lắc lư cái đầu và

nhìn tôi chằm chặp như muốn nói: “Hãy khôn ngoan lên, người nước ngoài
ơi, đây là Trung Quốc, suy nghĩ của người Mỹ không hợp với ở đây đâu”. -
Ở Trung Quốc, - Quan tiếp, - em luôn phải chịu trách nhiệm về người nào
đó, bất kể là gì. Em bị chẹt là lỗi của chị, cô em gái bé bỏng của chị ạ. Giờ
em hiểu chưa?

- Vâng, - Simon nín thở nói.
Con cú mổ vào lồng.

Xe chúng tôi đi qua một vệt các cửa hàng bán đồ mây, song và mũ rơm.

Rồi ở ngoại ô, hai bên đường hết dặm này đến dặm khác là các quán ăn một
phòng giống hệt nhau. Một số đang xây dựng, tường xếp nhiều lớp gạch,
đầy bùn, nước vôi. Căn cứ vào các tấm biển hiệu loè loẹt đằng trước, tôi
đoán tất cả các cửa hàng này cùng thuê một họa sĩ. Quảng cáo các món đặc
sản như nhau: xôđa cam và mì sợi nóng. Đây là sự cạnh tranh của chủ
nghĩa tư bản được tiếp nhận thái quá. Các cô phục vụ rỗi việc ngồi chầu
hẫu bên ngoài, ngắm xe chúng tôi vèo qua. Cũng là một cách sống. Não của
họ chắc phải teo quắt đi vì buồn chán. Trong đời, họ có từng chửi bới số
phận không? Nó giống như kiếm được khoảng trống trong môn cờ bạc và
chẳng có gì. Simon bực tức ghi chép. Anh đã quan sát với nỗi thất vọng y
như thế chăng?

- Anh ghi gì thế?
- Hàng tỷ thứ, - anh trả lời.

Đi thêm vài dặm nữa, các quán ăn nhường chỗ cho các quầy gỗ đơn sơ,

mái rơm, ở nơi xa hơn những người bán hàng rong còn chẳng có chỗ trú
thân, tránh sự lạnh giá ẩm ướt. Họ đứng ngay bên lề đường, gào đến vỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.