NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 204

tăng tốc, con cú hơi xòe cánh rồi cụp lại trong cái lồng chật chội. Tôi nắm
chặt đầu gối, rồi hút không khí giữa hai hàm răng nghiến chặt mỗi lần
Rocky láng sang làn đường bên trái. Mặt Simon căng thẳng, nhưng khi bắt
gặp tôi nhìn anh, anh mỉm cười.

- Anh không nghĩ là nên bảo cậu ta chạy chậm lại? - Tôi nói.

- Chúng ta ổn mà, đừng lo.
Tôi thấy câu “đừng lo” của Simon đầy vẻ kẻ cả. Nhưng tôi cố không cãi

nhau với anh. Lúc này chúng tôi đang nối đuôi một chiếc xe tải chở đầy
binh lính mặc quân phục xanh. Họ vẫy chúng tôi. Rocky nhấn còi, rồi quẹo
bất chợt để vượt. Lúc chúng tôi chạy qua chiếc xe tải, tôi thấy một chiếc xe
buýt lao tới, tiếng còi khẩn cấp một lúc một to hơn.

- Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi, - tôi rên rỉ. Tôi nhắm mắt và cảm thấy

Simon xiết chặt bàn tay tôi. Chiếc ô tô trở lại đúng làn đường. Tôi nghe
thấy huusùy rồi tiếng còi xe buýt xa dần.

- Thế đấy, - tôi thì thào, căng thẳng. - Em sẽ bảo cậu ta chạy chậm lại.
- Anh không biết, Olivia. Có khi cậu ta lại khó chịu.
Tôi nhìn Simon trừng trừng:

- Cái gì? Anh thà chết còn hơn là người thô lỗ à?
Anh làm ra vẻ hờ hững:
- Tất cả bọn họ đều lái xe như thế.

- Để tự tử hàng loạt mới ổn sao? Cái kiểu lý luận gì thế?
- Thôi thôi, chúng ta chưa thấy tai nạn nào.
Cơn giận trong cổ tôi nổ bùng:

- Sao lúc nào anh cũng nghĩ không nói gì là hay hơn cả thế? Hãy cho em

biết, ai sẽ nhặt nhạnh các mảnh vỡ sau khi hư hỏng nào?

Simon nhìn tôi chằm chằm, và tôi không thể biết anh giận dữ hay ân hận.

Đúng lúc đó, Rocky phanh đột ngột. Quan và con cú tỉnh giấc vì cánh tay
và đôi cánh rung mạnh. Có lẽ Rocky hiểu thực chất cuộc cãi vã của chúng
tôi, nhưng không, lúc này chúng tôi gần như dừng lại vì xe cộ đang nối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.