NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 209

Sơn. Ở nơi đây, tôi cảm thấy lớp màng ngăn cách hai nửa cuộc đời tôi đã
rụng xuống.

Chúng tôi nghe thấy những tiếng kêu la, hò reo vui vẻ vọng đến từ đâu

đó. Chừng dăm chục học sinh bé tí chạy tới rìa sân có hàng rào, hoan hô
chúng tôi. Lúc chúng tôi tới gần hơn, các em kêu ré lên, quay gót và vừa
cười vang vừa chạy trở lại ngôi trường. Vài giây sau, chúng hò reo ùa tới
chỗ chúng tôi như một đàn chim, theo sau một giáo viên đang mỉm cười.
Cả thầy trò đứng nghiêm, rồi theo một hiệu lệnh vô hình, tất cả kêu to bằng
tiếng Anh:

- A-B-C! Một-hai-ba! Xin chào! Hello good-bye!
Ai đã bảo họ các vị khách Mỹ sắp đến? Bọn trẻ con tập như thế này vì

chúng tôi?

Bọn trẻ vẫy tay và chúng tôi vẫy lại.

- Hello good-bye! Hello good-bye!
Chúng tôi đi tiếp con đường ven trường. Hai thanh niên đi xe đạp chậm

lại và nhìn chúng tôi chằm chằm. Chúng tôi vẫn đi và rẽ. Quan há hốc
miệng. Xa hơn một chút, trước một cái cổng vòng cung, hơn chục người
đứng và mỉm cười. Quan đưa tay lên miệng, rồi chạy tuốt tới họ. Khi đến
nơi, chị nắm tay từng người giữa hai bàn tay chị, rồi gọi một người phụ nữ
to khỏe và vỗ vào lưng chị ta. Simon và tôi bắt kịp Quan và các bạn chị. Họ
đang trao đổi những lời mắng mỏ thân ái.

- Béo thế! Cậu béo không tin được!

- Này, nhìn cậu xem, tóc cậu làm sao thế kia? Cậu làm hỏng nó làm gì?
- Kiểu nó phải thế! Cậu ở quê lâu đến mức không biết kiểu nào là đẹp à?
- Ồi, nghe này, cô ta hách gớm.

- Cậu lúc nào chẳng hách, không…
Quan ngừng giữa câu, sững sờ vì một bức tường đá. Cứ tưởng đây là

cảnh tượng hấp dẫn nhất chị từng thấy.

- Mẹ Lớn, - chị lẩm bẩm, - Có chuyện gì thế? Sao lại thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.