NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 210

Một người đàn ông trong đám đông cười ha hả.
- Ha ha! Bà ấy lo gặp cô nên dậy từ sáng sớm nay, rồi nhảy xe buýt đón

cô ở Quế Lâm. Bây giờ thì xem này, cô ở đây, còn bà ấy ở đằng kia. Rõ là
điên!

Mọi người đều cười, trừ Quan. Chị đến gần bức tường hơn, gọi khàn

khàn:

- Mẹ Lớn, Mẹ Lớn. - Vài người thì thào, những người khác lùi lại, sợ

hãi.

- Ủa, - tôi nói.

- Sao Quan lại khóc? - Simon thì thầm.
- Mẹ Lớn, ôi, Mẹ Lớn. - Nước mắt chảy ròng ròng trên má Quan. - Mẹ

hãy tin con, đây không phải là điều con muốn. Bất hạnh làm sao, mẹ chết
vào ngày con về nhà. - Vài người đàn bà thở hổn hển và che miệng.

Tôi đến chỗ Quan:

- Chị nói gì thế? Sao chị lại nghĩ bà ấy đã chết?
- Tại sao mọi người thay đổi thế kia? - Simon nhìn quanh.
Tôi giơ tay lên.

- Em không biết chắc, - tôi quay lại chị. - Chị Quan? - Tôi gọi nhẹ nhàng.

- Quan? - Nhưng hình như chị không nghe thấy tôi. Chị vẫn nhìn đăm đăm
vào bức tường, vừa cười vừa khóc.

- Vâng, con biết mà, - chị nói. - Tất nhiên là con biết. Lúc nào con cũng

biết trong lòng.

Đến chiều, dân làng tổ chức liên hoan mừng Quan hồi hương ở trụ sở xã,

song đầy bứt rứt. Tin tức lan khắp Xướng Miên là Quan đã nhìn thấy bóng
ma của Mẹ Lớn. Vì chị chưa tuyên bố chuyện này với làng, và chưa có
chứng cứ Mẹ Lớn đã chết nên chẳng có lý do gì hoãn lại bữa liên hoan linh
đình, hiển nhiên là các bạn chị đã mất nhiều ngày chuẩn bị. Trong bữa tiệc,
Quan không ba hoa về xe ô tô của chị, cái sofa của chị và tiếng Anh của
chị. Chị lẳng lặng lắng nghe các bạn từ hồi thơ ấu thuật lại các sự kiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.