NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 212

- Tôi rất tiếc, - Simon lắp bắp, - Tôi… tôi rất tiếc chị không được gặp bà

lần nữa. Tôi rất tiếc chúng ta không gặp được bà.

Quan mỉm cười mếu máo. Là người họ hàng gần nhất của Lý Bân Bân,

chị tự nguyện làm các thủ tục cần thiết để hôm sau đưa xác về làng. Cả ba
chúng tôi trở về Quế Lâm.

Rocky vừa nhìn thấy chúng tôi, cậu ta dụi tắt điếu thuốc và tắt radio.

Chắc cậu ta đã nghe tin.

- Thật thảm quá, - cậu ta nói. - Xin lỗi bà chị, lẽ ra tôi nên đỗ lại. Tôi thật

đáng trách…

Quan gạt đi.

- Không ai có lỗi hết. Vả lại, thương tiếc là vô ích, luôn luôn là quá

muộn.

Lúc Rocky mở cửa xe, chúng tôi thấy con cú vẫn còn trong lồng trên ghế

sau. Quan nhẹ nhàng nhấc cái lồng và nhìn nó chằm chặp.

- Không cần trèo lên núi nữa, - chị nói. Chị đặt cái lồng xuống đất rồi mở

cửa. Con cú thò đầu, nhảy lò cò đến mép cửa và xuống đất. Nó xoay đầu và
xòe rộng đôi cánh bay vút lên đỉnh núi. Quan ngắm nó cho đến khi bóng nó
mất hút.

- Đừng buồn nữa, - chị nói. Rồi chị chui vào xe.
Lúc Rocky khởi động máy, tôi hỏi Quan:
- Sáng nay lúc đi qua chỗ tai nạn, chị có nhìn thấy ai trông giống Mẹ Lớn

không? Sao chị biết bà đã mất?

- Em nói gì thế? Chị không biết bà mất cho đến lúc nhìn thấy bóng ma

của bà đứng cạnh bức tường.

- Sao chị lại nói với bà là chị đã biết?
Quan bối rối.

- Chị biết gì?
- Chị nói với bà là chị đã biết, trong thâm tâm chị biết đó là sự thực. Chị

không nói về tai nạn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.